Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 12: Học cách buông bỏ [3]



Thiên Tử Phong chầm chậm nói: “Không biết chị có tin hay không nhưng hình như em đang từ từ có tình cảm với Thanh Khuê.”

“Nếu em muốn chứng minh cho chị thấy em đang cố gắng loại bỏ hình ảnh của Giang Linh ra khỏi tâm trí thì tốt nhất hãy hành động chứ đừng nói suôn.” Chị An Ngọc thẳng thắn nói.

“Chị không tin em sao?!” Anh nghi ngờ hỏi.

Tin?

Ngay chính cả chị cũng chả biết liệu bản thân có tin được lời anh nói hay không. An Ngọc chỉ cảm thấy khá vui khi tới tận bây giờ Thiên Tử Phong vẫn chưa thể quên được hình bóng của Giang Linh, điều đó chứng tỏ em gái của chị đã không chọn sai người, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo nhận ra anh là người đàn ông đã có gia đình.

Chị lắc đầu, thanh âm bỗng chốc lại nhẹ xuống: “Chị cũng không biết nữa. Nếu em muốn chị tin em thì hãy chứng minh đi, đừng để chị phải thất vọng, đừng để Thanh Khuê phải đau khổ...như chị!”

“Chị hai...”

Vừa mới đây tâm trạng của chị An Ngọc còn nặng nề nhưng khi nghe Thiên Tử Phong kêu tên chị liền mỉm cười tươi rói che đậy đi mớ hỗn độn trong lòng “Vậy nha. Đừng để cho chị phải thất vọng về em.” Chị đứng dậy, vỗ lên vai Thiên Tử Phong vài cái rồi rời đi.

Thiên Tử Phong trầm mặc suy nghĩ, hồi sau lấy điện thoại ra điện cho một người bạn cũ.

...

Thanh Khuê nằm dài trên sofa xem tin tức thì nghe tiếng động cơ xe ở ngoài cửa đang từ từ lăn bánh vào trong gara. Cô không mấy mảy may tới vẫn bình thản hướng mắt về phía chiếc tivi siêu bự.

Anh bước vào, lên phòng cất cặp, lướt qua rất nhanh như xem cô là không khí không đáng để tâm.



Còn chưa kịp bực bội trong lòng chiếc điện thoại để ở trên bàn kêu ting ting lên vài tiếng, thông báo có người gửi tin nhắn. Cô lồm cồm mò tới lấy điện thoại coi thì thấy anh nhắn:

“Em lên phòng sửa soạn đồ đi. Hôm nay, hai vợ chồng mình ra ngoài ăn.”

Đọc xong tin nhắn Thanh Khuê liếc mắt nhìn lên trên lầu tự cảm giác được hôm nay Thiên Tử Phong có hơi là lạ khác với ngày thường. Tắt tivi, cô nghe lời anh lên phòng diện đồ thật lộng lẫy, chuẩn bị thật kỹ để chuẩn bị đi ra ngoài với anh một chuyến.

Tính ra từ lúc cô sinh Nguyệt Dung cả hai người chưa có dịp nào ra ngoài cùng nhau, lại còn có không gian riêng tư. Lúc ấy, cô một tay chăm sóc Thiên Nguyệt Dung, còn anh thì bận bịu đi làm ở công ty, bảy năm kết hôn số lần cả hai có không gian riêng tư chắc hẳn chưa qua đầu ngón tay.

Cô diện một bộ váy màu trắng đơn giản có hoạ tiết hình bông hoa dưới chân váy, lớp makeup nhẹ nhàng không quá nổi bật nhưng vẫn đủ làm cho Thanh Khuê xinh đẹp dưới ánh đèn. Uốn tóc xong cô cầm lấy túi xách đi xuống dưới nhà thì đã thấy anh đứng ở dưới chờ cô từ lâu.

Thiên Tử Phong lịch thiệp cầm tay cô, dắt cô ra ngoài xe. Anh chở cô tới một nhà hàng khá gần với một nhà hát nổi tiếng. Vào tới bên trong nhân viên không cần kiểm tra lại thông tin khách hàng đặt bàn liền một mạch dẫn hai vợ chồng cô lên tới tầng sáu.

“Ông Thiên, chúng tôi đã chuẩn bị hết tất cả những gì ông yêu cầu. Chúc ông có một đêm hạnh phúc với vợ của mình.” Nữ nhân viên nói xong liền đưa cho Thiên Tử Phong một cái thẻ màu đen, sau đó để tránh làm mất bầu không khí lãng mạn cô ấy liền gấp rút trở lại làm việc.

Thanh Khuê khó hiểu đưa mắt nhìn anh, đáy lòng lúc này dâng lên một cảm xúc rất lạ. Anh dịu dàng nắm chặt lấy tay cô, từng bước từng bước dẫn cô vào căn phòng chứa nhiều điều bí ẩn. Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra Thanh Khuê ngay lập tức đứng hình vì kinh ngạc.

Cả căn phòng có kích thước cực lớn tràn ngập bởi màu đỏ của hoa hạnh phúc, khắp nơi bày trí rất nhiều ảnh cưới của cả hai. Vừa đặt bước chân đầu tiên vào phòng tiếng đàn piano cùng tiếng đàn violin hoà tấu vào nhau tạo ra một không gian hết sức lãng mạn.

“Thiên Tử Phong, chuyện này là sao?”

Anh không trả lời, kéo nhẹ ghế ra, dìu cô ngồi vào bàn. Rót cho cô một ly rượu, rồi cho mình một ly đến khi Thanh Khuê không đủ kiên nhẫn để chờ nữa bèn hơi lớn tiếng kêu tên anh: “Tử Phong...”



Anh mỉm cười, lôi ra bên dưới một cuốn album hình cưới “Em xem đi.”

“Đây chẳng phải là album hình cưới của hai đứa mình sao?” Cô vừa hỏi vừa mở cuốn album ra.

Những tấm hình cưới lung linh hiện hữu trong mắt cô bất giác làm cô nhớ về khoảng thời gian trước. Không biết tự bao giờ cô lại miên man coi hết từ tấm hình này sang tấm hình khác. Quên mất việc phải hỏi cho bằng được tại sao Thiên Tử Phong lại bày ra những thứ này.

Cho đến khi Thiên Tử Phong cầm một bó hoa hạnh phúc đỏ rực trong tay, trang trọng lay lay người cô, trao trọn cả bó hoa lớn cho cô thì cô mới bừng tỉnh. Nhìn bó hoa ở trong lòng, cô ngước mắt nhìn anh “Tử Phong, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta à?”

Anh lắc đầu, kéo cuốn album lại gần để xem cho rõ “Em còn nhớ lúc này không?” Anh chỉ ngón tay vào tấm hình cô mặc váy cưới màu trắng nhưng chân váy lại nhuốm phải màu đỏ.

“Đương nhiên là nhớ chứ.” Cô gật đầu, nói trong niềm hạnh phúc.

Nhớ lại lúc đó là ngày cô biết thân phận thật sự của người đàn ông mình sắp lấy làm chồng là tân giám đốc công ty Thiên Phúc. Lúc ấy, cô vừa vui vừa lo nên lúc nào biểu cảm cũng trông như một khúc gỗ, đứng chụp hình cưới lại luôn bị nhiếp ảnh gia nhắc nhở phải thả lỏng cơ mặt thì sinh con ra mới đẹp.

Chụp xong, cô cùng với anh đi qua từng bàn tiếp rượu nhưng lúc ấy nào còn tâm trạng để đi mời người khác uống rượu nữa chứ. Mắt lúc nào cũng nhìn anh chằm chằm do thế mới vô tình va phải dàn ly thủy tinh... thế là vỡ tan tành chẳng còn gì... đã vậy còn làm bể chai rượu, dính hết cả vào váy.

Nghe nói làm vỡ đồ đạc quan trọng trong lễ cưới là có điềm gỡ. Nhưng hình như những vị khách mời có mặt tại hôn lễ không nghĩ vậy. Sau khi trông thấy cô làm vỡ dàn ly thủy tinh, nhìn thấy biểu cảm của cô như đang tự cho mình là tội đồ thì lập tức làm cho mọi người bật cười thành tiếng.

Cô còn loáng thoáng nghe có người nói rằng: “Cô dâu này hậu đậu quá... Chắc ham chú rễ lắm rồi nên mới run như vậy.”

Tuy trong mắt Thanh Khuê đấy là một sự cố nghiêm trọng mang theo điềm gỡ nhưng anh và tất cả mọi người còn lại đều cho rằng đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Thông qua sự việc đó anh và cô mới có thể thoải mái nói chuyện với nhau.

Trở về thực tại, anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Chúng ta làm lại từ đầu có được không?”