Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 5: Cuộc sống mới



Từ sau khi chuyển sang nhà mới sinh sống Thanh Khuê bất giác cảm thấy dễ chịu hơn lúc còn ở trong dinh thự Thiên gia. Chắc tại vì căn nhà rộng rãi này chỉ có một mình cô và Thiên Tử Phong, chắc là vì không có cảnh mẹ chồng đàn áp nàng dâu như cô nghĩ.

Thiên Tử Phong mua một căn nhà nằm xa thành phố nhưng lại gần biển. Ngày ngày thức dậy đều nghe thấy tiếng sóng biển rì rào bên tai, sáng sớm có thể ngắm cảnh mặt trời mọc, chiều chiều tản bộ lặng người nhìn hoàng hôn đỏ rực ở phía chân trời, hằng ngày đều trôi qua trong bình bình yên yên thật sự rất thích.

Trong khoảng thời gian sống chung quanh đi quẩn lại cô mới nhận ra Thiên Tử Phong là một người chồng, người cha rất tốt. Dù giữa hai người chẳng có tình yêu nhưng anh luôn hoàn thành tốt những trách nhiệm của một người chồng, chỉ cần cô muốn là sẽ có. Sau khi anh tan làm xong sẽ một mạch trở về nhà chăm sóc cho cô và con, nếu có hôm nào bận anh sẽ điện về nhà thông báo với cô trước một tiếng cho đỡ ngóng trong. Chưa có lần nào là anh làm cho cô lo lắng khi ở bên cạnh.

Chín tháng mười ngày trôi qua chỉ như cái chớp mắt. Ngày Thanh Khuê lâm bồn vẫn chỉ có một mình Thiên Tử Phong ở bên cạnh động viên, an ủi, trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất. Xuyên suốt hơn bốn tiếng đồng hồ nằm trong phòng sanh nhiều lúc Thanh Khuê ngỡ như bản thân đã đi qua ải môn quan cả chục lần.

Bồng con trong tay cô mới thấu cảm giác mang nặng đẻ đau là như thế nào. Con của cô là một bé gái có nước da trắng trắng hồng hồng giống mẹ nhưng lại có ánh mắt ấm áp giống cha. Sau khoảng thời gian vắt óc suy nghĩ cuối cùng hai người cũng quyết định đặt cho con một cái tên là Thiên Nguyệt Dung.

Không chỉ mong dung mạo của con đẹp như trăng mà còn mong cuộc sống của Nguyệt Dung sẽ bình an, tĩnh lặng, không một chút sóng gió như ánh trăng trên trời cao.

...

“Mami... Mami...”

Thiên Nguyệt Dung choàng tỉnh dậy, nhẹ nhẹ lay người cô.

“Hũm? Có chuyện gì vậy con?” Thanh Khuê trả lời với giọng ngáy ngủ.

“Sao cha giờ này còn chưa về hả mẹ?” Nguyệt Dung ngây thơ hỏi.

Cô trở người, nhẹ nhàng vuốt tóc Nguyệt Dung, giải thích cận kẽ cho cô bé hiểu “Cha con hôm nay bận ở công ty làm việc tới sáng mai mới về lận. Con ngủ đi, sáng mai thức dậy là thấy cha ở trước mặt con ngay, nha?”



“Con không chịu đâu. Con muốn cha kể truyện cổ tích cho con nghe cơ thì con mới ngủ được. Không ấy mẹ điện cha cho con nói chuyện đi... Đi nha mẹ...”

Thiên Nguyệt Dung bỉu môi, đôi mắt sáng tựa như sao trời, không ngừng lay nhẹ cánh tay cô năn nỉ. Thanh Khuê thở dài bất lực đành vươn tay lấy điện thoại để trên đầu giường gọi cho Thiên Tử Phong.

“Alo. Anh nghe. Sao giờ này mà em còn chưa ngủ nữa?” Giọng nói trầm ấm của Thiên Tử Phong thông qua loa điện thoại truyền tới cho cô một cảm giác rất dễ chịu.

Cô thở một hơi thật dài cố tình cho anh nghe thấy rồi nũng nịu kể khổ: “Anh coi Nguyệt Dung yêu dấu của anh lại giở chứng muốn anh kể chuyện cổ tích rồi mới chịu đi ngủ đây này. Anh coi anh là đang chiều hư con rồi đó có biết không?”

Nghe nhắc đến đứa con gái bé bỏng là anh lại được dịp cười tít cả hai mắt lại với nhau “Con còn nhỏ chiều một chút cũng không sao. Em chuyển máy cho con giúp anh đi.”

Đúng là cha con nhà này hư hết trơn rồi...

Thanh Khuê đưa điện thoại qua cho con gái, cô bé liền vui vẻ ra mặt, hai tay cầm lấy điện thoại.

“Baba. Con nhớ baba lắm.”

“Nguyệt Dung ngoan, cha cũng nhớ con lắm. Nhưng mà con quậy giấc ngủ của mẹ giữa chừng như vậy là hư lắm có biết không?”

Nguyệt Dung xị mặt xuống, giọng mếu máo: “Nhưng mà con nhớ cha, con muốn cha kể chuyện cho con nghe.”

Phát giác nghe giọng đứa con gái như sắp khóc đến nơi Thiên Tử Phong lại càng dịu giọng, nói: “Con gái ngoan, bây giờ con coi giùm cha mẹ có ngủ chưa?”



Thiên Nguyệt Dung ngó mắt qua đã trông thấy Thanh Khuê nhắm mắt ngủ từ lúc nào. Cô bé bụm miệng lại, giọng lí nhí truyền thông tin qua cho anh “Dạ mẹ ngủ rồi.”

“Vậy bây giờ con cũng nằm xuống giường đi cha sẽ kể chuyện cho con nghe. Nhưng nhớ phải cẩn thận không được làm cho mẹ tỉnh giấc đấy.”

“Dạ.”

Thiên Nguyệt Dung rón rén đặt lưng xuống giường, để loa điện thoại gần sát bên tai, lắng nghe những câu chuyện cổ tích đầy kỳ ảo mà anh sắp kể.

Âm thanh của Thiên Tử Phong vang nhè nhẹ trong không gian tĩnh lặng. Chất giọng ấm áp, mềm mại của anh rất nhanh giúp cho cô công chúa nhỏ chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Thanh Khuê mở mắt dậy, ngó sang đã thấy con gái ngủ mới nhẹ nhàng lấy điện thoại ra chỗ khác.

“Alo. Con bé ngủ rồi.”

“Ừm. Em cũng ngủ đi, giờ này cũng khuya rồi.”

Cô mỉm cười nhẹ “Anh đừng cố sức quá.”

“Anh biết rồi bà xã.”

“Vậy em đi ngủ đây. Good night.”

Thanh Khuê chu mỏ hôn một cái chụt vào màn hình rồi tắt máy. Cô trèo lên giường, đắp lại mền cho Thiên Nguyệt Dung, sau đó cô cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ ngon bên cạnh cô con gái.