Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 8: Hoá ra là còn thương



“Mày...mày là Thẩm Ninh?” Cô không chắc chắn người phụ nữ đứng trước mặt cô bây giờ là cô bạn cũ bèn ấp úng hỏi.

“Tao Thẩm Ninh nè.” Cô ấy cười nói vui vẻ khi ngạc nhiên nhận ra cô bạn Thanh Khuê mà mình không gặp mặt suốt mấy năm nay lại đang đứng sờ sờ trước mặt mình.

Bạn bè là thế đấy gặp mặt nhau sau mấy năm xa cách là liền gạt hết mọi chuyện quan trọng qua một bên, liền xách tay nhau tới một quán cafe gần siêu thị để nói chuyện phiếm, tâm sự về những sự kiện mấy năm qua đã phải đối mặt.

“Vậy là mày lấy anh ta luôn à?” Thanh Khuê tò mò hỏi.

Thẩm Ninh ngại ngùng gật đầu “Thì dù sao cũng lỡ yêu người ta luôn rồi chẳng lẽ còn làm giá. Tao cũng sợ ế lắm chứ bộ.”

Thanh Khuê phì cười, Thẩm Ninh mà cô biết của mấy năm về trước chưa từng có vụ sợ ế, chỉ có sợ già, sợ xấu mà thôi, vậy mà chỉ vì một người đàn ông Thẩm Ninh của chúng ta đã biết sợ ế như bao người rồi. Đúng là sức mạnh của tình yêu có khác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại Thẩm Ninh đã rất may mắn khi tìm được một người chồng rất tốt, là bờ vai vững chắc để Thẩm Ninh có thể tựa vào suốt quãng đời còn lại.

“Còn mày?”

“Hả?”

Thẩm Ninh hỏi: “Chuyện hôn nhân của mày sao rồi? Tao nhớ không nhầm thì mày cưới trước cả tao nữa mà.”

Nhắc đến chuyện gia đình cô rất lấy làm tự hào mà khoe với Thẩm Ninh “Tao có một cô con gái tên là Thiên Nguyệt Dung, con bé tuy còn nhỏ nhưng hiểu chuyện dữ lắm. Chồng tao thì cũng rất thương yêu tao, hầu như tao muốn gì thì anh ấy cũng đáp ứng hết.”



Nếu có người cho cô 24 tiếng đồng hồ để ngồi kể về chuyện gia đình chắc có khi 24 tiếng đó chẳng thấm tháp vào đâu. Nói chuyện được đôi ba câu Thẩm Ninh liền chủ động xin số điện thoại của cô để sau này dễ dàng liên lạc, sau đó cô ấy vì còn công việc bận nên xin phép rời đi trước.

Lúc Thẩm Ninh bắt xe ra về, cô cũng mau chóng xách theo giỏ trái cây chuẩn bị đi tới Thiên gia vô tình lại bắt gặp xe của Thiên Tử Phong chạy ngang qua.

Ngó theo hướng anh vừa chạy qua, không phải đường chạy đến Thiên gia, cũng chẳng phải là đường chạy về nhà, công ty lại càng không! Linh tính mách bảo có điều gì đó ẩn giấu phía sau Thanh Khuê bèn gấp gáp quay đầu xe, chạy hết tốc lực đuổi theo. Càng đuổi theo phía sau đuôi của Thiên Tử Phong cô càng có cảm giác bất an trong lòng.

Chiếc xe của anh dừng ngay trước một khu có tên là Haeven, là một trong những khu chôn cất người đã mất với hy vọng linh hồn của họ sẽ được các thiên thần dẫn dắt lên thiên đường, không phải chịu đày đọa dưới địa ngục khổ sở.

Cô xuống xe, cất bước theo sau Thiên Tử Phong. Anh đứng trước một ngôi mộ được đặt rất nhiều hoa tươi, cánh hoa men theo gió bay lượn lờ trên không trung. Đứng từ khoảng cách xa Thanh Khuê vẫn có thể nhìn thấy rõ cái tên Giang Linh được khắc rõ ràng trên bia mộ.

Hoá ra là còn thương...

Ánh mắt Thanh Khuê xê dịch qua nhìn bóng lưng dài bao trùm bởi sự cô đơn của Thiên Tử Phong. Có lẽ dù cho Giang Linh đã mất từ lâu thì cô ấy vẫn sẽ mãi mãi có chiếm giữ vị trí quan trọng trong trái tim của anh, một vị trí mà cả đời này e rằng cô chẳng thể nào với tay chạm tới được.

Thanh Khuê lặng lẽ quay trở ra xe, phóng xe đi với tâm trạng đầy phức tạp. Hình ảnh Thiên Tử Phong đứng im lặng trước mộ của Giang Linh tưởng chừng như đang tưởng nhớ, hoặc như đang trò chuyện với cô ấy cứ hiện mãi trong tâm trí cô không dứt.

Cô không biết cô đang bị làm sao! Mỗi khi cô suy nghĩ đến việc nhiều năm qua trong trái tim của anh chỉ có hình bóng của một người con gái là Giang Linh đều làm cho cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Hoặc có lẽ là do cô đã có tình cảm với Thiên Tử Phong nên mới có cảm giác như vậy...

Cô tranh thủ chạy tới Thiên gia đưa giỏ cam cho chị An Ngọc rồi chạy tới trường rước Nguyệt Dung.



“Mama, hay mình tới công ty rước cha cho cha bất ngờ đi. Cha mà thấy hai mẹ con mình chắc sẽ không đành lòng làm cho hai mẹ con mình thất vọng đâu đúng không mama?”

Nguyệt Dung từ lúc lên xe cứ không ngừng kêu cô chạy tới công ty Thiên Phúc tạo bất ngờ đặc biệt cho Thiên Tử Phong. Nhưng con gái cô làm sao biết được bây giờ anh đang ở một nơi mà tốt nhất không nên có sự xuất hiện của hai mẹ con cô.

“Cha con đang bận việc lắm, đợi khi nào cha hết bận mẹ sẽ gọi ngay cho cha kêu cha về với con có được không?” Thanh Khuê nhỏ giọng dỗ dành.

“Dạ.” Nguyệt Dung trả lời cô với thanh âm buồn buồn.

Dù biết rằng như vậy sẽ làm cho Nguyệt Dung buồn nhưng cô không có cách nào để đối diện với Thiên Tử Phong một cách tự nhiên nhất có thể, khi trong lòng cô bây giờ có quá nhiều suy nghĩ phức tạp chồng chéo lên nhau.

Về tới nhà cô cất xe vào gara rồi dắt tay Nguyệt Dung vào nhà. Vừa mở cửa ra một mùi thơm khó cưỡng từ nhà bếp bay ra thoang thoảng ngay trước đầu mũi. Nguyệt Dung tò mò, xung phong lon ton chạy vào trong nhà bếp kiểm tra thử.

“Cha...Cha.”

Tiếng gọi thân quen của Nguyệt Dung vang khắp nhà bếp. Thanh Khuê đứng chôn chân ngay trước cửa, không có dũng khí tiến vào trong để nhìn thấy người đàn ông đó.

“Khuê, vào đi em.” Thiên Tử Phong đứng ở ngay cửa bếp hướng mắt nhìn về phía cô.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Tử Phong, cô luống cuống cởi giày, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, một mạch chạy lên phòng cất cặp sách của Nguyệt Dung. Ngay cả một lời chào hỏi, một nụ cười Thanh Khuê cũng không hề dành cho anh như trước kia.