Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 104: Tóc



15 ngày kể từ khi Lục Hoa Đào chết, những lời lên án công khai liên quan tới nhà họ Lục lên tới đỉnh điểm.

Cùng lúc đó, việc xác định trình tự ADN của Lâm Học Nguy cũng đã hoàn tất.

Phía bên pháp y dựa vào mẫu tóc do khoa giám định dấu vết cung cấp, đã xác định được 18 locus gen ở Lâm Học Nguy, sau đó họ tiến hành so sánh chúng với chuỗi ADN của người dân tiểu khu Danh Hồ vào tám năm trước.

Kết quả rất bất ngờ, trình tự gen không hề khớp nhau.

Điều này có nghĩa là ba ruột của anh Xà không phải là người dân tiểu khu Danh Hồ.

Sau khi có được kết luận này, Trần Trung Lương đã tổ chức một cuộc họp với tổ chuyên án trong đêm để thảo luận về hướng điều tra tiếp theo.

Trong buổi họp, Nhan Lôi đã trình bày một bản báo cáo trước. Gần đây đội hình sự trinh sát số 2 của bọn họ có đang điều tra về gốc gác gia đình của Lâm Học Nguy. Kết quả cho thấy, Lâm Học Nguy đúng thật là con trai ruột của Lâm Vãn Mai.

Ba mươi năm trước, nữ phục vụ xinh đẹp tên Lâm Vãn Mai bị ông chủ Từ Văn Hải đánh thuốc mê, đưa vào trong tiểu khu Danh Hồ. Sau đó, bà ấy bị một người thần bí cưỡng bức ngay trong đêm ấy và sinh ra một đứa con trai.

Trong xưởng đóng tàu, không ai là không biết chuyện này, có rất nhiều công nhân lâu năm đã thấy Lâm Vãn Mai ôm bụng bầu cãi nhau với ba.

Sau đó, vì một tai nạn rò rỉ khí ga xảy ra bất chợt mà não bộ của tài xế Lâm bị tổn thương, khiến ông ta trở thành người thực vật. Ông ta được đưa vào viện điều dưỡng dành cho công nhân của xưởng đóng tàu, sau này, ông ta đã chết vì bị suy nội tạng cách đây mười lăm năm trước.

Trong lúc đó, Lâm Học Nguy được cô nhi viện nhận nuôi, anh ta đã được thăng chức một cách rực rỡ, nhưng anh ta cũng chẳng tới thăm người thân này của mình.

Phía viện điều dưỡng vẫn còn giữ mẫu máu của tài xế Lâm, thế nên Nhan Lôi đã xin nhờ bên pháp y tiến hành kiểm tra, kết quả cho thấy Lâm Học Nguy đúng thật chính là cháu trai ruột của thầy Lâm.

Nhờ vậy mà thân phận mẹ ruột của Lâm Học Nguy đã được xác định.

Vấn đề là, ba ruột của anh ta, rốt cuộc là ai?

Khi Nhan Lôi trình bày bản báo cáo xong, trưởng khoa Vương của khoa pháp y giải thích thêm: “Tám năm trước, sau khi vụ vỡ đập Danh Hồ xảy ra, theo yêu cầu của cấp ngành phía trên, khoa chúng tôi đã chiết xuất DNA của tất cả người dân ở trong tiểu khu, hơn nữa chúng tôi còn lập một kho lưu trữ hồ sơ gen. Nhưng không có DNA của ai trùng khớp với gen của Lâm Học Nguy, như vậy chắc chắn anh ta không phải là con trai của người dân trong tiểu khu.”

Hiện nay, kỹ thuật giám định DNA rất phát triển. Kiểm tra và phát hiện 18 locus gen trên DNA là có thể phân tích chính xác tất cả đoạn gen của một con người. Chỉ cần người thân có quan hệ huyết thống với nghi phạm, thì cũng có thể xét nghiệm DNA huyết thống.

Nhìn thấy kết quả này, tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều rơi vào trầm mặc. Nếu ba của Lâm Học Nguy không phải là người dân trong tiểu khu Danh Hồ, vậy thì là ai chứ?

Đội trưởng Lý dập tắt tàn thuốc, bắt đầu phân tích: “Sự việc có thể sẽ như thế này không. Năm đó, Từ Văn Hải đã tiếp đãi một vị khách ở trong biệt thự của mình, nhưng thật ra chính người khách đó là người đã cưỡng bức Lâm Vãn Mai. Nhưng tài xế Lâm lại nghĩ nhầm là một người nhà giàu trong tiểu khu làm… Thật ra cơ bản chẳng liên quan gì nhau?”

“Có khả năng này.” Đội trưởng Vương cũng đồng tình với phán đoán của ông ấy: “Hai anh em Từ Văn Hải, Từ Văn Bác đều là những kẻ súc sinh, bọn họ rất biết cách dùng phụ nữ để viết văn. Nếu Từ Văn Bác đã dám ép nữ sinh viên đại học tiếp khách, vậy thì chắc chắn em trai của ông ta là Từ Văn Hải cũng chẳng khá hơn là bao.”

Nhan Lôi có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó: “Vậy thì ba mươi năm trước, rốt cuộc là vị khách mà Từ Văn Hải đã tiếp là ai?”

Đây là điều mà tất cả mọi người đều cảm thấy hoài nghi trong lòng. Rốt cuộc, ba của Lâm Học Nguy là ai chứ?



Trần Bạc Vũ lên tiếng tổng kết lại vụ việc: “Nhìn chung, chắc chắn là ba ruột của Lâm Học Nguy có những đặc trưng sau đây.”

“Một là, người đó chắc chắn có tiền có thế, ba mươi năm trước, Từ Văn Hải còn phải dùng tới phụ nữ để lấy lòng người này. Hai là, nhà họ Từ có quan hệ lợi ích qua lại với người này. Ba là, có thể là người này biết đến sự tồn tại của Lâm Học Nguy, nhưng lại không hề muốn nhận người con riêng này…”

Nhan Lôi gật đầu, ối cảnh xuất thân của Lâm Học Nguy rất có thể cũng giống như Tiêu Văn Đông. Ba ruột của anh ta là một ông chủ coi trọng danh tiếng, ông ta không hề thừa nhận sự tồn tại của con riêng.

Nghĩ tới đây, trí óc của Nhan Lôi chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: “Mọi người nói xem, Lâm Học Nguy có phải là con của nhà họ Lục không? Lục Hoa Đào là ông trùm trang sức số một số hai ở vùng này, Từ Văn Hải lợi dụng phụ nữ để lấy lòng Lục Hoa Đào, như thế nghe hợp lý hơn.”

“Không thể nào.” Trưởng khoa Vương bác bỏ ý kiến của cô: “Lục Hoa Đào vừa mới chết không bao lâu, công trình giải trình tự gen của người nhà họ Lục với Lâm Học Nguy cũng đã hoàn tất. Chúng tôi đã tiến hành so sánh qua trình tự gen của hai người bọn họ đầu tiên. Kết quả chứng minh, Lâm Học Nguy và Lục Hoa Đào không hề có quan hệ máu mủ gì cả…”

Trợ lý pháp y ngồi bên cạnh nói bổ sung thêm: “Ngoài ra, chúng tôi cũng đã tiến hành so sánh gen của Lâm Học Nguy với DNA của các nghi phạm trong những nhà còn lại… Kết quả cho thấy, anh ta không phải là người nhà họ Giang, người nhà họ Đinh, người nhà họ Tiêu và cũng không phải là người nhà họ Chung…”

Những gia đình có liên quan đến vụ án này đều không hề có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với Lâm Học Nguy.

Nghe đến đây, đội trưởng Lý thuận miệng nói: “Trong số những gia đình giàu có còn lại ở trong vùng, đến nay vẫn chưa kiểm tra DNA, chỉ còn nhà họ Bạch và nhà họ Đường…”

“Tuyệt đối không thể nào là nhà họ Bạch.” Trần Bạc Vũ lên tiếng phủ nhận: “Bản thân Bạch Tường Tường cũng là một trong những nạn nhân tử vong bởi đập nước Danh Hồ, tiến hành so sánh đoạn gen của cô ấy với Lâm Học Nguy, giữa hai người họ cũng không hề quan hệ máu mủ gì. Như vậy chứng tỏ ba của Lâm Học Nguy không thể là người của nhà họ Bạch.”

Tạm dừng một chút, có thể loại trừ nhà giàu còn lại rồi, bây giờ chỉ còn lại một mục tiêu nghi ngờ: “Đã tiến hành so sánh gen của người nhà họ Đường với gen của Lâm Học Nguy chưa?”

Trưởng khoa Vương gật đầu: “Nhà của ông Đường là nhà giàu nhất vùng. Mấy năm trước đây, cục thành phố muốn thành lập kho lưu trữ DNA mới, nhà họ Đường là một tấm gương sáng trong giới kinh doanh, ông Đường rất ủng hộ việc làm của cảnh sát chúng ta, còn chủ động nộp mẫu máu của tất cả người nhà lên. Chúng tôi cũng đã so sánh qua kho DNA, nhưng không khớp…”

Các vị thuộc cảnh sát hình sự cũng rơi vào trầm mặc, nếu như cũng loại trừ đi nhà họ Đường, vậy thì là ông trùm kinh doanh nào ở trong vùng mà cần Từ Văn Hải phải dùng phụ nữ để lấy lòng chứ?

Đội trưởng Lý suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra câu trả lời, không thể làm gì khác hơn là suy đoán: “Nói không chừng, người này thật ra là người của vùng khác. Khi ấy, chỉ là tới thành phố của chúng ta để làm ăn tạm thời, nhưng lại vô tình nhìn trúng Lâm Vãn Mai. Sau này thì ông chủ đó đã rời khỏi vùng này.”

Mọi người gật đầu, sau khi loại bỏ tất cả những điều không thể, thì thân thế của Lâm Học Nguy chỉ có thể là khả năng này.

Cứ như vậy, thân thế của anh Xà lại càng trở nên mơ hồ khó đoán.

Anh ta sinh ra từ trong bóng tối, lớn lên trong tà ác, máu lạnh và quái đản, nhưng không ai biết anh ta thuộc về gia đình nào.

Các manh mối có liên quan tới quan hệ máu mủ của Lâm Học Nguy bị cắt đứt, tiến độ điều tra không có bất kỳ tiến triển nào, vụ án lại một lần nữa rơi vào bế tắc.

Nhan Lôi có linh cảm chẳng lành, sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, Lâm Học Nguy lại chạy trốn thêm lần nữa, anh ta tuyệt đối sẽ không dừng tay ngay đây. Nói không chừng là sẽ càng trở nên ngông cuồng hơn.

Nếu như không thể bắt được con rắn độc này sớm… Vậy thì có thể là anh ta sẽ còn phạm phải một tội ác tày trời đáng sợ hơn.

***

Hôm sau là ngày đông chí.

Thời tiết quang đãng, ở xa không có mây.

Hôm nay là ngày đi chôn Giang Thu Trì, tang lễ của cậu chủ nhà họ Giang được tổ chức rất khiêm tốn.

Giang Thiên Tuyền cũng đã mời hai vợ chồng bọn họ tới dự tang lễ, xem như là nói lời từ biệt cuối cùng.

Giang Thu Trì được chôn trong một khu nghĩa trang có núi và nước, khu nghĩa trang này nằm cách xa nội thành, phía trước bia mộ có một pho tượng thánh mẫu được làm bằng đá cẩm thạch màu trắng.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, thánh mẫu hiền từ và trang nghiêm đang giang rộng vòng tay ra, cứ như đang thu nhận tất cả những linh hồn lạc lối trở về với nơi cố hương.

Chỉ có mười mấy người tới dự tang lễ, Giang Thiên Tuyền không muốn cho mấy người không liên quan đến tra hỏi tội và hình phạt đối với con trai ông ta, thế nên ông ta chỉ mời những người thân thích biết chuyện trong nhà tới dự.

Người chủ trì tang lễ không phải là Giang Thiên Tuyền, ông ta cũng đã già rồi, không thể chịu được nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh. Vậy nên ông ta đã giao nhiệm vụ đưa tiễn con trai đi nốt đoạn đường cuối cùng cho con gái là Giang Tuyết Mai.

Giang Tuyết Mai bước lên bục đọc bài điếu văn dành cho người em trai, mỗi một câu mà cô ấy nói ra đều cần phải hít thở thật sâu mới có thể đè nén bi thương mà tiếp tục đọc, không lâu sau thì khuôn mặt của cô ấy đã ướt đẫm lệ.

Tất cả mọi người ở chỗ đó đều rất im lặng, không ai đến hỏi vì sao mà Giang Thu Trì lại chết. Chỉ có cháu gái của Giang Thu Trì là Đường Phi Duyệt, cô bé mười tuổi là không kiềm chế được cảm xúc của mình mà “Oa!” lên một tiếng rồi bắt đầu khóc.

“Con muốn cậu, ba ơi, khi nào cậu sẽ trở lại?” Cô bé Đường Phi Duyệt khóc đến hụt hơi, cô bé vẫn chưa hiểu rõ về ý nghĩa của tang lễ.



Đường Khải cảm thấy rất khó chịu, anh ta bồng con gái lên và an ủi: “Cậu chắc chắn sẽ quay trở về, Phi Phi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, sau này đừng để mẹ đau lòng nữa, được không?”

“Dạ được, sau này con nhất định sẽ thật nghe lời, thật nghe lời, chỉ cần cậu có thể trở về…”

Đường Phi Duyệt lập tức ngừng khóc thút thít, cô bé muốn tỏ ra mạnh mẽ một chút, cô bé nghĩ bản thân làm như vậy thì cậu cô bé có thể sớm quay về.

Sau khi Giang Tuyết Mai đọc bài điếu văn xong, thì tiếp theo, người thân bạn bè thâm giao lần lượt đi lên phía trước để tặng hoa Giang Thu Trì.

Nhan Lôi tham dự với tư cách là bạn của Giang Thu Trì lúc còn sống và cũng là người đại diện cho nhà họ Bạch, cô đứng phía sau nhà họ Đường. Đi lên nhìn phía trước, cô thấy ông Đường cũng tới tham dự. Vị này thuộc gia đình giàu có nhất vùng nhưng lại ít có tiếng tăm, hôm nay ông ta mang tới một bó hoa bách hợp.

“Haiz, đứa nhỏ này mới 23 tuổi…” Tặng hoa xong, ông Đường cũng lau nước mắt, dường như ông ta cảm thấy thương tiếc không thôi: “Giang Thu Trì là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc, quá đáng tiếc…”

Rất nhanh, nghi thức tang lễ đơn giản nãy cũng đã kết thúc, từ đầu đến cuối mất chưa tới nửa tiếng.

Nhưng đối với một vài người mà nói, ngày này thật sự là một ngày khó khăn nhất trong cuộc đời.

Giang Tuyết Mai nhìn bức ảnh trẻ tuổi trước phần mộ em trai, thì lại không kìm nén được mà khóc.

Giang Thiên Tuyền và vợ đã làm xong thủ tục ly dị vào đầu tháng trước, cuối cùng bọn họ cũng đã chấm dứt sai lầm kéo dài suốt ba mươi mấy năm nay.

Trong tang lễ, hai người im lặng không nói gì, sau khi trải qua nỗi đau mất con, tóc của hai người họ cũng đã bạc hết.

Sau tang lễ, Giang Tuyết Mai gọi hai vợ chồng cô lại, cô ấy muốn một mình xin lỗi Nhan Lôi.

Về phần lỗi lầm mà đứa em trai đã phạm phải khi còn sống, Giang Tuyết Mai nói: “Cảnh sát Nhan, tôi biết trước đây em trai tôi đã phạm phải tội không thể tha thứ được. Nó có lỗi với cô, lại càng có lỗi với những người bị hại trong vụ đập nước Danh Hồ. Bây giờ, nó đã yên nghỉ trong lòng đất, xin cô đừng căm ghét nó nữa, để cho nó yên nghỉ hoàn toàn…”

Nhan Lôi nhìn chằm chằm về phía bia mộ: “Thật ra thì, từ trước tới giờ, tôi chưa từng hận anh ấy.”

Giang Thu Trì đã cứu mạng của cô, đó cũng là cái giả phải trả khi phản bội anh Xà.

Đứng theo góc độ của cô mà nhìn, Giang Thu Trì đã dùng tính mạng để trả lại lầm lỗi năm ấy, thế nên anh ta không hề đáng hận.

Chẳng qua là cảm thấy rất tiếc thương cho anh ta, nếu Giang Thu Trì không gặp phải anh Xà, thì anh ta cũng sẽ không bước lên con đường không thể quay về.

Tạm dừng một chút, Giang Tuyết Mai nói với cô rằng cả nhà bọn họ định di cư sang nước Anh, tốt hơn hết là quên đi hết mất cả những chuyện đã xảy ra trong nước. Đồng thời, như vậy cũng có thể tránh được sự trả thù của anh Xà.

Giang Tuyết Mai cũng có nỗi băn khoăn lo lắng của bản thân: “Lâm Học Nguy vẫn chưa bị bắt, tôi và chồng tôi thật lòng cũng sợ cậu ta sẽ tới tìm gia đình chúng tôi. Hơn nữa, con gái tôi vẫn còn nhỏ như vậy…”

Đang nói thì cô bé nhỏ Đường Phi Duyệt chạy tới: “Mẹ, tại sao mẹ lại khóc rồi? Mẹ đừng khóc nữa có được không?”

“Được, mẹ không khóc.” Giang Tuyết Mai bồng con gái lên và thật lòng nói: “Phi Phi, con nói lời chào tạm biệt dì Nhan đi. Sau này chúng ta có đi sang Anh, con cũng không được quên dì Nhan đã từng cứu mạng của con, sau này nhất định phải quay về gặp dì, có biết chưa?”

“Dạ con biết rồi!” Miệng lưỡi của cô bé Đường Phi Duyệt rất ngọt: “Dì Nhan, đợi sau khi cháu đi sang Anh, cháu nhất định sẽ nhớ dì lắm. Đợi sau khi cháu lớn lên, cháu nhất định sẽ quay về gặp dì!”

“Ừ, Phi Phi đúng thật là một đứa trẻ ngoan.” Nhan Lôi sờ cái đầu nhỏ của đứa trẻ.

Thật ra thì, cô cứu người không phải là vì muốn nhận báo đáp gì, cô chỉ muốn bảo vệ sự bình yên của vùng đất này.

***

Sau khi nói lời từ biệt với người nhà họ Giang, Nhan Lôi đi theo chồng ra khỏi khu tưởng niệm.

Trên đường đi, cô lấy từ trong tay áo ra một vài sợi tóc, đặt nó lên trên lòng bàn tay rồi nhìn chăm chú. Vừa nãy khi xoa đầu cô bé, cô đã nhân cơ hội lấy một vài sợi tóc của cô bé Đường Phi Duyệt.

Cô biết, chỉ cần dựa vào một vài cọng tóc là đã có thể giám định DNA rồi, nhà họ Đường vẫn nằm trong phạm vi nghi ngờ của cô.

Cho đến nay, anh Xà đã bật vô âm tín, chắc chắn là đã có thế lực lớn nào đó đứng sau che chắn cho anh ta. Vậy nên anh ta mới có thể chạy trốn được nhiều lần, ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm ra được tung tích của anh ta.

Vậy, trong vùng này còn nhà nào giàu có, có quyền thế hơn cả nhà họ Lục? Còn nhà nào đứng sừng sững suốt ba mươi năm mà vẫn không sụp đổ?



Trước mắt, nhà duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chính mà nhà họ Đường.

Nhà họ Đường nắm giữ mạch máu của ngân hàng tỉnh ở Trung Hoa Dân Quốc, đến nay vẫn sừng sững trên trăm năm. Không thể bàn cãi gì nữa, ông lão Đường Trạch Hào chính là ông trùm tài sản.

Thế nên, cô mới lén giấu mấy sợi tóc của cô bé Đường Phi Duyệt. Dù sao thì đứa trẻ này cũng là con cháu của nhà họ Đường.

Trong chuyện này, đến cô cũng cảm thấy bản thân có hơi máu lạnh. Dù sao thì hai vợ chồng Đường Khải cũng đối xử rất tốt với cô, cô bé Đường Phi Duyệt cũng là đứa nhỏ mà cô đã cứu năm ngoái.

Kết quả, cô lại nghi ngờ mhà họ Đường mới là người đứng đằng sau mọi hành động của Lâm Học Nguy.

Nhưng mà, điều tra vụ án không thể dựa vào cảm tính, cô tin lý lẽ của mình hợp lý nên cô căn dặn: “Bạc Vũ, trước tiên chúng ta tới đơn vị đi, em muốn đưa tóc của Đường Phi Duyệt cho trưởng khoa Vương kiểm tra một chút… Xem người nhà họ Đường có thật là không có quan hệ máu mủ gì với Lâm Học Nguy không.”

Trần Bạc Vũ hiểu ý của cô rất nhanh: “Em nghĩ gen mà người nhà họ Đường cung cấp để kiểm tra là giả?”

Nhan Lôi gật đầu: “Trưởng khoa Vương đã nói, lúc địa phương muốn thành kho lưu trữ gen, nhà họ Đường chính là nhà đại diện cho giới kinh doanh tích cực phối hợp với cục thành phố nhất. Nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác, ông Đường đã chủ động phối hợp kiểm tra DNA một cách tích cực như vậy thì có hơi kì lạ…”

Về việc thành lập kho lưu trữ gen ở địa phương, cô đã xin trưởng khoa Vương chỉ bảo mình. Hóa ra năm năm trước, ông Đường có đi lấy máu ở bệnh viện lân cận, sau đó để bệnh viện hỗ trợ gửi mẫu máu đến pháp y, cục thành phố lại dựa vào mẫu máu trong lọ để giám định gen, sau đó thông tin về DNA của người nhà họ Đường đã được đưa vào kho lưu trữ gen.

Lúc ấy cục thành phố cũng đang đề phòng trước sự việc chưa xảy ra, nên mới đưa ra ý tưởng thành lập kho lưu trữ gen. Nhưng toàn bộ quá trình thu thập dữ liệu gen đều phụ thuộc vào việc tự giác cống hiến của công chúng.

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút măm đó ông Đường chủ động phối hợp giám định gen, có phải là vì muốn giấu đầu hở đuôi không?

Trong lòng cô có linh cảm xấu: “Nghĩa trang, núi Nam Sơn, cái chết của Hàn Vận Dao và cả Giang Thu Trì… Cứ mỗi lần như vậy, anh Xà đều có thể đi trước cảnh sát, chuyện này quá kỳ lạ…”

Hơn nữa, bây giờ nhà họ Lục đã không còn, Lục Hoa Đào cũng đã chết, anh Xà vẫn có thể ẩn núp không lộ. Xem ra, sau lưng vẫn còn bàn tay đen cao hơn che giấu giúp anh ta.

“Nhà họ Đường có thể là người đứng sau Lâm Học Nguy?” Giữa Trần Bạc Vũ và cô tâm ý tương thông, trong nháy mắt anh hiểu được nỗi băn khoăn của cô.

Nhan Lôi gật đầu, còn một lý do nữa: “Dù sao thì ông trùm mà có thể khiến cho Từ Văn Hải nghĩ ra cách dùng phụ nữ để hối lộ vào ba mươi năm trước, ở vùng này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

“Anh hiểu rồi, anh lập tức gọi điện thoại cho trưởng khoa Vương.”

Trần Bạc Vũ cũng đồng tình với quan điểm của cô, không thể cứ vòng qua nhà họ Đường một cách đơn giản như vậy được.

Khi ấy, bọn họ đã tùy tiện vòng qua nhà họ Giang, vậy nên mới bỏ đi mất khả năng Giang Thu Trì là con giáp.

Nếu như, bọn họ có thể phát hiện ra sự kì lạ của Giang Thu Trì sớm hơn thì có lẽ, mọi chuyện ở phía sau cũng sẽ không xảy ra.

Đinh Doãn Hào, Hàn Vận Dao, Giang Thu Trì, Tiêu Văn Đông, Lục Hoa Đào… Trong mỗi lần hành động truy bắt này, anh Xà đã dạy cho cảnh sát bọn họ rất nhiều bài học.

Mà lần này, bọn họ nhất định không được phạm phải sai lầm trước đây.