Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 54



Đêm đã khuya, vụ án khủ.ng bố ở nhà trẻ trong khu nội thành đã giằng co được 10 tiếng. Hai gã kh.ủng bố mang 18 trẻ em và 2 giáo viên chạy tới phòng tiện ích*, bị ngăn ở trong góc tường, hai gã dựa vào cây súng săn thô sơ tự chế để giằng co với cảnh sát.

*Phòng tiện ích: Kiểu phòng có diện tích nhỏ hẹp nhưng phân chia hợp lý nên vẫn đựng được rất nhiều đồ nên gọi là phòng tiện ích.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tình hình ngày càng trở nên gay go.

Gã khủ.ng bố đưa ra số tiền chuộc là ba triệu, hơn nữa còn yêu cầu cảnh sát phóng thích vài tên xã hội đen, đó cũng là những kẻ khủ.ng bố vô cùng tàn bạo đã bị phán án tử hình, tất nhiên yêu cầu này không được chấp thuận.

Hiện tại, ở hiện trường tổng chỉ huy Trần Bạc Vũ đang dọn sạch nhóm phóng viên truyền thông, đuổi hết đám đông đang bao vây chung quanh trong vòng một km, sau đó ra lệnh thêm lần nữa: Bắt đầu đánh thẳng vào.

Tối 10 giờ 32 phút, các cảnh sát đặc vụ đã hành động xong, trong hai tên có một tên chết một tên bị bắt, toàn bộ con tin đều được cứu sống.

Cảnh sát vừa mở cổng trường ra, các phụ huynh chờ đợi đã lâu liền vọt vào trong nhà trẻ, chia ra ôm lấy con mình, tiếng khóc vang lên liên miên xung quanh.

“Xin chào, tôi là phóng viên đài truyền hình XX, chúng tôi muốn phỏng vấn một chút về hành động lần này của tổng chỉ huy…”

“Xin chào, xin hỏi cảnh sát Trần có thể nhận phỏng vấn được không? Chúng tôi là tòa nhật báo* XX…”

*Nhật báo: Báo ra hằng ngày.

“Nghe nói cảnh sát Trần là người đầu tiên dẫn đầu xông vào nhà trẻ, chuyện này có thật không?”

Anh là đại anh hùng mà mọi người đều biết đến, nhưng xưa nay không có thói quen lộ diện trước ống kính.

Trần Bạc Vũ cũng không để ý tới những lời phỏng vấn đó, anh đi xuyên qua nhóm người, đi về hướng xe chỉ huy, bên cạnh có một cảnh sát còn đang oán giận: “Quá nguy hiểm, cảnh sát Trần, chuyện đánh thẳng vào như này lỡ mà xảy ra chuyện gì không may, thì anh sẽ là người phải chịu trách nhiệm đấy!”

Trần Bạc Vũ thản nhiên nói: “Mấy gã kh.ng bố không cho giáo viên và các em nhỏ uống nước hay ăn cơm, 20 con tin đã nhịn đói nhịn ăn suốt gần 10 tiếng. Người lớn còn chịu không nổi, huống chi chỉ là mấy em nhỏ mới năm sáu tuổi. Nếu kéo dài thêm nữa, con tin sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, đến lúc đó, tình hình lại càng có lợi hơn cho đám người cướp giật kia.”

“Nhưng mấy gã khủ.ng bố kia vẫn rất bình tĩnh đưa ra đàm phán, có lẽ chúng ta không cần phải liều lĩnh đến vậy.” Một viên cảnh sát có tuổi vẫn cảm thấy lần đánh thẳng vào như này quá mạo hiểm. Quan trọng hơn là bên ngoài có nhiều truyền thông như vậy, các phụ huynh đều đang dõi theo. Nếu có chuyện không may xảy ra thì bộ cảnh phục trên người Trần Bạc Vũ sẽ khó mà giữ được.

Trần Bạc Vũ kéo cửa ra, giọng nói tựa như máy móc lạnh như băng: “Không còn kịp nữa rồi, trong máy bay không người lái cho thấy có một kẻ kh.ủng bố không tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, mà nhìn vào trong phòng, ánh mắt đầy băn khoăn nhìn con tin trên mặt đất. Điều này đại biểu cho việc hắn ta không hề mong chờ có người đại biểu bước ra đàm phán, hắn đang tự hỏi có nên ra tay với con tin hay không. Chỉ khác ở chỗ nên giết trẻ con trước hay là giết người lớn trước mà thôi, cảnh sát không thể bị đặt vào tình thế bị động được.”

“…” Viên cảnh sát có tuổi kia không đáp lại.

Mỗi người khi phá án hiện trường đều bị áp lực đè nặng, chỉ có Tiểu Trần trước giờ vẫn không bị cảm xúc xung quanh quấy nhiễu. Trong lòng ông ấy cảm thán cảnh sát Trần không hổ danh là con trai của cục trưởng Trần, cách suy nghĩ giống y hệt ba anh, lý tính hóa tuyệt đối.

Lúc này, điện thoại của Trần Bạc Vũ vang lên. Là ba anh gọi tới: “Tiểu Vũ, con tới cục thành phố một chuyến đi.”

“Ba.” Trần Bạc Vũ còn tưởng rằng ba mình muốn bàn chuyện công việc với mình, bèn nói: “Lát nữa con phải đi gặp Lôi Lôi, có chuyện gì thì ngày mai con bàn với ba sau.”

Bản thân anh bận chuyện giải cứu con tin, đã bỏ lại bạn gái gần 10 tiếng đồng hồ… Thành thật mà nói, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy.

Trần Trung Lương lại nói tiếp: “Con không cần đi tìm con bé nữa, hiện tại Lôi Lôi cũng đang ở cục thành phố.”

***

Biết bà Nhan lạc đường, Trần Trung Lương cũng không nói thêm lời dư thừa nào, ông ấy đi suốt đêm tới cục cảnh sát, chỉ huy cảnh sát giao thông kiểm tra camera giám sát, nhất định phải tìm được tung tích của bà Nhan.

Cùng lúc đó, con trai ông ấy đang bận công việc ở bên ngoài, ông Trần đành thay con trai mình an ủi cô: “Lôi Lôi, cháu đừng nôn nóng. Cảnh sát sẽ giúp cháu tìm kiếm tung tích của mẹ cháu.” Sau đó tiện thể gọi điện cho con trai, hết bận vụ án thì chạy tới đây ngay. Mẹ vợ tương lai của con bị lạc đường rồi, tâm trạng của Lôi Lôi ở bên này đang không tốt.

Đến 11 giờ tối, cuối cùng Trần Bạc Vũ cũng chạy tới được cục thành phố, anh đến rất vội vàng, ngay cả áo chống đạn trên người cũng chưa kịp cởi.

Lúc đó, hai mắt của Nhan Lôi như bị luộc đến đỏ hồng, cô cố gắng dùng cùi chỏ chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không muốn bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

“Lôi Lôi!” Trần Bạc Vũ đẩy cửa vào.

“Anh đến rồi.” Nhìn thấy bạn trai, giọng nói của cô thỏ thẻ như trẻ con: “Bên phía con tin đã ổn chưa?”

“Đã ổn hết rồi.” Trong lòng Trần Bạc Vũ đau nhói, anh ôm lấy cô đang mệt mỏi gần như kiệt sức, để cô dựa vào trong ngực mình.

Trên đường tới đây, ba anh đã kể hết lại cho anh. Trong lúc mình đang giải cứu con tin ở bên ngoài, một mình cô đi đến nhà họ Lục rồi giằng co với Lục Gia Nhiên, sau đó còn tống Lục Gia Nhiên vào ngục giam.

Cô khôn khéo như vậy, hiểu chuyện như vậy, gặp loại chuyện nguy hiểm như vậy cũng không quấy rầy đến công việc của anh. Chỉ yên lặng tự mình giải quyết vấn đề, tuyệt đối không để cho anh phân tâm một phút nào.

Người con gái tốt như vậy, anh càng hiểu rõ cô thì lại càng thích cô hơn.

“Lôi Lôi, thật xin lỗi.” Nhưng anh lại không giúp được gì.

“Không sao đâu, anh đừng nói vậy, chuyện mẹ em lạc đường không liên quan gì đến anh.” Nhan Lôi ngáp một hơi.

Trần Bạc Vũ hôn lên trán cô, chỉ ở trước mặt cô anh mới lộ ra sự dịu dàng của một người rắn rỏi: “Em nghỉ ngơi một lúc đi, để anh giúp em giám sát một lúc.” 

“Không được, anh đã làm việc suốt 10 tiếng rồi, giải cứu con tin chắc mệt lắm rồi phải không? Anh nghỉ ngơi trước đi, em không buồn ngủ chút nào cả, có lẽ mẹ em sẽ xuất hiện ngay trên giao lộ tiếp theo thôi?”

So với bản thân, cô càng đau lòng cho anh hơn. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy anh giải cứu con tin như thế nào, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được. Nhất định anh đã làm việc liên tục trong 10 tiếng, lại còn cố ý tới cục thành phố để giúp mình, phần tâm ý này của anh cũng đã đủ rồi.

Hiện tại, toàn bộ cảnh sát đi tuần đêm trong thành phố đều đang giúp mình tìm “mẹ”. Nhưng bà Nhan sau khi đi tới nhà ga đã mất tung tích, tình hình cũng quá kỳ quái.

Nhan Lôi không nhịn được nói: “Mẹ em chỉ là một người già gần sáu mươi tuổi, rốt cuộc chạy tới nơi nào được chứ…”

“Anh xem với em.”

Trần Bạc Vũ cũng không đùn đẩy với cô nữa, đôi bên đều đau lòng cho nhau, đều thương tiếc cho đối phương, vậy thì cứ dứt khoát cùng nhau đối mặt. Anh kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô, cùng cô quan sát camera giám sát ở chỗ giao lộ.

“Cảm ơn.” Nhan Lôi nhịn không được hôn vào khóe miệng anh, làm nũng nói: “Đợi sau khi mẹ em quay về, em sẽ giới thiệu anh thật tốt với bà ấy, nói anh là người đàn ông em yêu nhất.”

“Được, đến lúc đó em sẽ đưa anh đến chào hỏi mẹ vợ.” Trần Bạc Vũ mỉm cười, tay không khỏi nắm chặt lại. Nghe bạn gái của mình nói một câu như vậy, mệt nhọc cả một ngày của anh đều biến mất không còn một chút nào, dứt khoát xưng hô thẳng là mẹ vợ.

Hai người xem một lát, trên máy quay vẫn không phát hiện được gì.

Nhưng ngược lại nhóm nhỏ giám sát bên chỗ ông Trần lại có điểm đột phá, hôm qua khoảng 8 giờ tối, tại giao lộ bệnh viện số ba thành phố ở ngoại ô, có một camera giám sát quay được một hình ảnh:

Một chiếc lá cây khô vàng rơi xuống, đúng lúc chắn ngay phía trước camera. Trong lúc đó không đến 3 giây, có một người đi ngang qua trước mặt camera, ống kính bắt được nửa th.ân dưới của người nọ, thời gian là 8 giờ 12 phút.

Tình huống này thật quá trùng hợp rồi, lá cây che mất mặt của người đó, chỉ có thể nhận ra quần áo nửa người dưới. Xuất phát từ sự nhạy bén trong nghề nghiệp, đại đội cảnh sát giao thông đã cắt đoạn ghi hình này ra, trước hết giao tới cho ông cục trưởng Trần nhìn một lượt.

Trần Trung Lương chỉ nhìn hình ảnh này trong ba giây, là ông ấy đã biết người đi ngang qua con đường này là một người lớn tuổi, làm việc nhà nông.

Thật ra dáng vẻ đi đường của mỗi người đều theo một quy luật nhất định, dáng vẻ đi đường của những người chuyên lao động tay chân đều cứng ngắc, còn của những người lao động trí óc thì lại nhịp nhàng hơn. Người già bước đi thiếu độ co dãn, không có một động tác đong đưa dư thừa nào, điệu bộ của người trẻ tuổi thì ngược lại. Cơ thể là một loại phản ứng từ ý chí của đại não.

Trong mắt của một cảnh sát hình sự kỳ cựu như Trần Trung Lương, thông qua dáng vẻ bước đi cũng có thể phán đoán được tình trạng cơ bản của một người.

Ông ấy gửi hình ảnh nửa người dưới này cho Nhan Lôi, Nhan Lôi nhanh chóng đưa cho ba xem, ông dựa vào cái quần mà xác nhận, người chợt lóe qua trong tấm hình là bà Nhan.

Đến lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng mò tới được điểm dừng chân đầu tiên của bà Nhan, bệnh viện số ba thành phố.

Trần Bạc Vũ nói với Nhan Lôi: “Bệnh viện số ba thành phố là bệnh viện chuyên về phụ khoa và nhi khoa của thành phố chúng ta, bình thường người dân đều tới chỗ đó để khám phụ khoa và nhi khoa.”

“Bệnh viện phụ khoa?” Nhan Lôi tự hỏi nói: “Bà ấy… Mẹ em đi vào trong đó để làm gì? Nhà em không có bạn bè thân thiết nào ở chỗ đó cả.”

Lúc đó, ông Nhan bèn vỗ trán:  “Lôi Lôi, ba nhớ ra rồi. Hồi con còn bé từng nằm viện trong bệnh viện số ba thành phố!”

Hóa ra bà Nhan đã lớn tuổi ngốc nghếch lại còn nôn nóng nhớ mong con gái nên đã chạy đến nơi con gái mình từng nhập viện khi còn nhỏ. Nhan Lôi vội vàng đưa bạn trai và ba mình cùng nhau chạy tới bệnh viện số ba thành phố.

Bệnh viện số ba thành phố nằm ở gần ngoại ô thành phố, không nằm bên trong nội thành, camera giám sát ở gần đây cũng không có nhiều, chỉ có thể dựa vào mấy cái camera giám sát trên đoạn đường gần bệnh viện số ba thành phố.

Đến được bệnh viện số ba thành phố, Nhan Lôi nhận được một tin tức. Bà Nhan đã rời khỏi bệnh viện số ba thành phố từ tối qua.

Bảo vệ của cổng bệnh viện số ba thành phố còn nhớ rõ: “Tám giờ rưỡi tối qua bà lão đó đến bệnh viện chúng tôi, đi tới khoa phụ sản, nhìn một hồi, sau đó lẩm bà lẩm bẩm vài câu với tiểu y tá,l rồi rời đi.”

“Bà ấy đã nói gì?!” Nhan Lôi có chút nóng nảy, lần này bà ấy lại đi tới chỗ nào rồi?

Chỉ chốc lát sau, mấy cô y tá bên khoa phụ sản bị gọi qua đây, y tá trưởng họ Tần dẫn đầu kia là người đã trực ca đêm hôm đó. Y tá trưởng Tần nói: “Bà ấy tới đây hỏi thăm, có phải có một cô gái tên là Nhan Lôi nằm viện ở đây không, chúng tôi nói trong bệnh viện của chúng tôi không có bệnh nhân này, bà ấy bèn rời đi.”

Mấy y tá khác cũng xác nhận: “Bà ấy cứ lén la lén lút, còn muốn đi tới phòng sinh ở khoa nhi, chúng tôi đã ngăn bà ấy lại!”

Một y tá khác nói: “Trong phòng sinh toàn là trẻ sơ sinh vừa mới ra đời, bà ấy chưa khử trùng đã muốn xông vào, nói là có con gái ở bên trong đó. Chúng tôi ngăn bà ấy lại, còn thiếu chút nữa xem bà ấy như bọn buôn người rồi bắt lại mang tới cho cảnh sát!”

Nhan Lôi thầm nghĩ các người đưa tới cho cảnh sát thì đã tốt rồi, nhưng chuyện này lại hấp dẫn sự chú ý của cô: “Nếu nghi ngờ bà ấy là bọn buôn người, tại sao bệnh viện các người không bắt bà ấy lại?”

“Do tôi bảo bọn họ đừng để ý tới nữa.” Y tá trưởng Tần giải thích: “Vừa nhìn là đã biết bà ấy là người có vấn đề tâm lý, tôi nghĩ bà ấy là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần ở bên cạnh đang đi ra ngoài để tản bộ.”

“…” Nhan Lôi thở dài, có lẽ bà ấy nhớ con gái đến tẩu hỏa nhập ma rồi, lại còn chạy tới phòng sinh phụ khoa để tìm con gái. Nhưng nguyên chủ đã là người hơn hai mươi tuổi rồi, bà ấy vẫn còn tưởng chỉ là trẻ sơ sinh trong phòng sinh.

Trước khi đi, Nhan Lôi vẫn chưa yên tâm, cầm đoạn ghi hình tối hôm qua trong camera giám sát mang về cho đại đội cảnh sát giao thông.

Trần Bạc Vũ lái xe chở bọn họ về, trên đường lúc đi qua ngã tư đường, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, bỗng nhiên anh có một chuyện nghĩ mãi không rõ. Nhà họ Nhan cách nơi này xa hơn 200 km, tại sao trước đây Lôi Lôi lại nằm viện ở chỗ này?

“Chú Nhan.” Trần Bạc Vũ không nhịn được hỏi: “Tại sao trước đây Lôi Lôi lại nằm viện ở chỗ này?”

Ông Nhan thở dài, chậm rãi nói: “Tiểu Trần, cháu không biết thôi, trước kia Lôi Lôi nhà chú bị sinh non. Mẹ Lôi Lôi nghi ngờ là do bà lúc còn đang làm ruộng, vào mùa hè cấy mạ bị trượt té, đứa nhỏ còn chưa đầy tháng đã được sinh ra. Lúc sinh ra vì còn quá nhỏ, con bé thở thôi cũng khó khăn. Cô chú đưa con bé đến bệnh viện huyện trước, sau đó thở bằng máy thở, bác sĩ đề nghị cô chú chuyển viện tới bệnh viện số ba thành phố này.”

Nguyên chủ bị sinh non, trong lúc giật mình Nhan Lôi lỡ thốt ra: “Khó trách con luôn cảm thấy cơ thể không có sức, đặc biệt yếu ớt, lúc đánh nhau chỉ đánh thắng được con gái, đánh không lại con trai. Thì ra là do con sinh non.”

Cơ thể trước kia của cô có thể một mình đấu với năm người đàn ông vạm vỡ, từ lúc tiếp quản cơ thể gầy yếu thay cho nguyên chủ, chỉ cảm thấy trên người không có tí sức lực nào, thì ra thân thể này từ trong bụng mẹ sau khi bị lấy ra thì sức khỏe kém nhiều bệnh. Đây là tiêu chuẩn của nữ chính trong truyện ngược l sao?

“…” Nghe đến đây, Trần Bạc Vũ lại càng đau lòng cho cô hơn: “Sau này muốn đánh nhau anh đánh thay em, em không cần phải tự mình ra tay nữa.” 

“Vậy một lời đã định!”

Nhan Lôi cười, thân thủ của bạn trai lại tốt hơn mình nhiều, dù sao anh cũng là đại cảnh sát Trần.

***

Về tới cục cảnh sát, Nhan Lôi giao đoạn ghi hình giám sát ở bệnh viện cho cảnh sát Lâm, để anh ta giúp tách những đoạn ngắn có quay bà Nhan ra. Nhân tiện điều cảnh sát theo dõi các giao lộ xung quanh bệnh viện số ba thành phố.

Lúc mọi người đang bề bộn, bên ngoài cục cảnh sát có một vị khách không mời mà tới.

Một chiếc xe Maserati sang trọng đậu bên trong trụ sở cục cảnh sát, bước xuống là một cô gái xinh đẹp mặc quần dài trắng. Mái tóc dài của cô ta rối tung ở đầu vai, xách một cái túi LV phiên bản giới hạn toàn thế giới, khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt như hoa lê dính mưa lại có vẻ vô cùng do dự, làm cho người ta vừa thấy đã không nhịn được sinh ra lòng thương tiếc.

Đúng lúc Nhan Lôi đi ngang qua sảnh tiếp đón, liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta: “Bạch Vi Vi? Sao cô lại tới đây?”

Đúng vậy, người tới chính là người quen cũ của chúng ta, nữ phụ độc ác Bạch Vi Vi.

Sắc mặt Bạch Vi Vi tái xanh, vừa gặp cô đã chất vấn: “Nhan Lôi, có phải cô tống Lục Gia Nhiên vào tù hay không? Sao cô có thể làm như vậy với anh ấy chứ?!”

Tối nay có hai tin tức nổi bật, vụ án kh.ủng bố ở nhà trẻ và chuyện Lục Gia Nhiên đi tù.

Và đám con cháu nhà giàu quyền quý giống như Bạch Vi Vi tất nhiên sẽ không quan tâm những đứa trẻ bị kh.ng bố đó có được giải cứu hay không. Đề tài thảo luận trong đám con cháu nhà giàu đều là Lục Gia Nhiên như nào ra sao. Hơn nữa là để chê cười Lục Gia Nhiên, nhưng cũng có những người thật sự lo lắng cho Lục Gia Nhiên như Bạch Vi Vi.

Quả nhiên là nữ phụ độc ác si tình, Lục Gia Nhiên tổn thương cô ta như vậy, Bạch Vi Vi vẫn còn nhớ mong anh ta.

Ngay cả Nhan Lôi cũng phải thừa nhận Bạch Vi Vi vốn là kiểu nữ phụ độc ác tiêu chuẩn bên trong nguyên tác, nhưng tình cảm đối với Lục Gia Nhiên lại là thật lòng. Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, cô cảm thấy hai người Lục Gia Nhiên và Bạch Vi Vi là một đôi trời sinh, loại cảm giác nắm trùm tất cả duy ngã độc tôn này cũng ăn khớp với nhau như đúc.

Vì vậy cô nói: “Lục Gia Nhiên phạm pháp, bị phán giam tù mười ngày. Rồi sao, cô có ý kiến gì không? Có ý kiến thì cô có thể tới viện kiểm soát để kháng án, hoặc mời luật sư tới để khởi tố. Đừng gây ồn ở chỗ này, cục cảnh sát không phải là cái chợ bán thức ăn do nhà cô mở đâu.”

Bạch Vi Vi nén giận nói: “Tôi muốn gặp Lục Gia Nhiên!”

“Cô gặp anh ta để làm gì? À đúng rồi, trong phòng giam của anh ta có một bộ sách《Bộ luật hình pháp》, cô muốn học hình pháp với anh ta sao?” Nhan Lôi cảm thấy cô ta cũng quá buồn cười rồi.

“Tôi muốn khuyên anh ấy buông tay người phụ nữ độc ác như cô!” Bạch Vi Vi tức giận nói.

“Người phụ nữ độc ác?!” Nhan Lôi muốn cười, nữ phụ độc ác đang nói cô độc ác, cô vẫn chưa quên nợ cũ đâu: “Bạch Vi Vi, lúc đó cô gọi người bắt cóc tôi, nhấn tôi vào trong thùng nước, đây gọi là mưu sát và bắt cóc, cô có hiểu không?” Ngừng một chút, cô lạnh lùng nói: “Nếu để cho tôi tìm được điểm sơ hở trong chuyện này, thì hiện tại cô không cần phải gấp gáp đi hầu Lục Gia Nhiên nữa đâu, người tiếp theo đi vào sẽ chính là cô.”

“…” Nghe cô nhắc lại chuyện cũ nửa năm trước, sắc mặt Bạch Vi Vi trắng nhợt, cũng không nói ra được câu nào.

Đúng lúc đó, ngoài cửa lại có thêm một chiếc xe đi tới, Nhan Lôi nhìn ra, là một chiếc xe Skyper có rèm che, xem ra đêm nay cục cảnh sát sẽ náo nhiệt lắm đây.

Lần này người xuống xe là một người đàn ông lạ mặt, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Nhưng khi thấy người đàn ông này đi vào đại sảnh, ánh mắt vô cùng sắc bén, khí chất cũng không giống như người bình thường.

Ánh mắt của người đàn ông đó nhìn lướt qua, sau đó kéo tay Bạch Vi Vi qua, giọng lạnh lùng nói: “Em tới nơi này làm gì?”

Bạch Vi Vi quay mặt qua chỗ khác, trong mắt đầy nước mắt lưng tròng nói: “Em lo cho Lục Gia Nhiên, em nhất định phải gặp được anh ấy thì mới có thể an tâm.” 

“Đừng quên, anh mới là chồng chưa cưới của em!” Người đàn ông lạnh lùng nói, hiển nhiên là không hài lòng với hành động của Bạch Vi Vi.

“Em biết anh là chồng chưa cưới của em, em chỉ muốn xác nhận một chút xem anh ấy có an toàn hay không, em liếc mắt nhìn qua thôi cũng được!” Giọng nói của Bạch Vi Vi tràn ngập điềm đạm đáng yêu, hơn nữa cô ta lại xinh đẹp, quả nhiên có khí chất của sen trắng thịnh thế.

Thì ra đây là tình tiết nữ phụ đội nón xanh sao? Nhan Lôi buồn cười nói: “Bạch Vi Vi, Lục Gia Nhiên bị phạt chép hình pháp, trong ngục giam không ai bắt anh ta đi nhặt xà phòng hay chơi trốn tìm* đâu, cô đừng đứng ở chỗ này cản trở nữa, ok?”

*Chơi trốn tìm: đã từng có người trong tù chơi trò trốn tìm mà đập đầu vào tường dẫn đến tử vong, sau này chỉ những trò nguy hiểm trong tù.

Người đàn ông lạ mặt kia kéo Bạch Vi Vi một chút, giống như không nhịn được nữa nói: “Em nghe thấy chưa? Lục Gia Nhiên không bị sao cả, bây giờ em đi về nhà với anh.”

Bạch Vi Vi bị nghẹn lời, đành phải trừng mắt nhìn cô: “Nhan Lôi, cô nhớ kỹ cho tôi! Món nợ này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm cô tính sổ!”

“Tôi nhớ kỹ rồi, đi thong thả không tiễn.” Cô lười nói chuyện dong dài với Bạch Vi Vi.

Người đàn ông tự xưng là chồng chưa cưới của Bạch Vi Vi kia lôi Bạch Vi Vi đi, Nhan Lôi nhìn xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy bọn họ đứng trong bãi đỗ xe chốc lát, hình như đang cãi nhau, sau đó hai chiếc xe sang trọng sóng vai rời đi, lúc này cục cảnh sát mới yên tĩnh lại.

Nhưng không biết tại sao, Nhan Lôi cảm thấy người đàn ông xa lạ này… hình như có chút quen mặt.

Cô lập tức mở điện thoại ra, tìm kiếm tin tức về tập đoàn châu báo Bạch thị, kết quả tìm kiếm hàng đầu là “tin vui”: [Con trai trưởng nhà bất động sản của nhà họ Đinh, Đinh Doãn Hào đính hôn với cô chủ của tập đoàn trang sức Bạch thị Bạch Vi Vi. ] Thời gian là một tháng trước.

Đinh Doãn Hào? Chẳng phải người này là cậu cả của trùm bất động sản nhà họ Đinh sao.

Hiện tại, vốn có hai công ty là trùm trong giới bất động sản, nhà họ Giang của Giang Thu Trì, còn lại chính là nhà họ Đinh kia. Hai nhà vốn là quan hệ thông gia, không ngờ cô chủ nhà họ Bạch, Bạch Vi Vi lại đính hôn với người này.

Hèn gì lần trước khi cô gặp Bạch Vi Vi, Bạch Vi Vi nói mình đã từ bỏ Lục Gia Nhiên, thì ra cô ta đã thuộc về người khác. Vậy nên cô ta không thể không từ bỏ Lục Gia Nhiên.

Chỉ có điều, hiện tại Lục Gia Nhiên đã bị bắt vào tù, Bạch Vi Vi vẫn vọt tới cục cảnh sát trước tiên, xem ra cô ta vẫn chưa dứt được tình cảm với Lục Gia Nhiên.

Lục Gia Nhiên, Bạch Vi Vi, Đinh Doãn Hào. Chẳng lẽ là quan hệ tình cảm tay ba? Xem ra, trong giới nhà giàu vốn có nhiều tình tiết máu chó, không thua kém gì mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã từng đọc trước kia.

Quên đi, không muốn nghĩ tới nữa.

Nhan Lôi phất tay, đuổi đi những suy nghĩ trong đầu.

Đang muốn quay về, lại nhìn thấy anh bạn nhỏ ba ruột đang dồi dào sức sống từ bên ngoài chạy vào.

Nhan Lôi kinh ngạc, chạy nhanh tới dắt bàn tay nhỏ bé của ba: “Ba, sao ba lại ở bên ngoài? Ba chạy ra ngoài lúc nào vậy?”

“Mới vừa ra ngoài thôi.”

Từ lúc Bạch Vi Vi đi tới, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa đã đứng ở một nơi bí mật theo dõi cô ta.

Nói thật, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa vẫn cảm thấy Bạch Vi Vi rất có vấn đề, tựa như ẩn giấu rất nhiều bí mật. Những gì cô ta biết còn nhiều hơn những gì cô ta nói ra, đây là trực giác của một cảnh sát hình sự kì cựu.

Vậy nên khi Bạch Vi Vi đi tới, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa tự động theo dõi cô ta. Bạch Vi Vi đi theo chồng chưa cưới Đinh Doãn Hào ra ngoài, Nhan Quốc Hoa cũng lặng lẽ đi ra ngoài ẩn nấp, núp sau góc tường nghe bọn họ nói chuyện.

Mọi người đoán thử xem ông đã nghe được gì?

Nhan Holmes Quốc Hoa, đúng là đào được tin tức lớn từ trên người nhân vật quan trọng Bạch Vi Vi này. Vì vậy, ông phân phó cho con gái: “Tìm mấy người cảnh sát theo dõi Đinh Doãn Hào và Bạch Vi Vi, theo dõi cả điện thoại của bọn chúng nữa.”

“Ba?” Nhan Lôi nhỏ giọng nói: “Hai người bọn họ có vấn đề gì sao?”

“Đúng vậy, hình như Bạch Vi Vi này làm việc trái với lương tâm, thằng nhóc họ Đinh kia đang giúp cô ta giấu giếm.” Đây là tin tức mà lão đồng chí nghe được ở góc tường.

“Làm việc gì trái với lương tâm?” Nhan Lôi rất tò mò.

Nhan Quốc Hoa lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa xác định được. Nhưng theo như lời cô ta nói, cái chết của chị cô ta thật sự không đơn giản, hiện tại cô ta đang sợ Lục Gia Nhiên điều tra chuyện này.”

Cái chết của Bạch Tường Tường không đơn giản? Nhan Lôi hoảng sợ, Bạch Vi Vi vẫn còn chuyện giấu giếm trong chuyện này? Đệt mợ, đến cùng trên người Bạch Vi Vi còn có bao nhiêu bí mật để khai quật đây.

“Còn nữa.” Sắc mặt của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa nghiêm túc khác thường: “Bạch Vi Vi còn nhờ Đinh Doãn Hào làm một chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

“Cô ta muốn khiến cho người kia biến mất.”

***

Những chuyện bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa nghe được ở góc tường như sau: 

Đầu tiên là đôi vợ chồng son cãi nhau, nhà gái ngang nhiên đội mũ xanh cho nhà nam. Đinh Doãn Hào vô cùng không cam lòng, nên nổi giận với Bạch Vi Vi. Hai người bọn họ nghĩ ở bãi đỗ xe không có ai, càng không phòng bị cậu bé nhỏ bé cao nửa mét đang tránh ở sau xe.

Trước tiên Bạch Vi Vi tức giận gạt tay của chồng chưa cưới đi đi: “Đinh Doãn Hào, anh bỏ em ra! Em chỉ đến xem tình hình của Lục Gia Nhiên ra sao thôi mà, cũng không phải tìm anh ấy để quay lại, tại sao anh lại ngăn cản em?!”

Đinh Doãn Hào nghiến răng nghiến lợi: ”Bạch Vi Vi, đến cùng em đang nghĩ gì vậy hả? Anh đã theo đuổi em từ hồi trung học, theo đuổi em suốt 8 năm, em chưa bao giờ quay đầu lại để nhìn anh, chỉ lo bám dính lấy Lục Gia Nhiên! Hiện tại, Lục Gia Nhiên cũng đã có con nhỏ rồi, em còn mỏi mắt mong chờ dính lên trên người anh ta? Có phải em bị điên rồi không?!”

Bạch Vi Vi cười lạnh: “Đinh Doãn Hào, không phải ngay từ đầu anh đã biết người em thích chính là Lục Gia Nhiên rồi sao?! Bây giờ anh lại oán trách? Vậy thì đừng coi trọng đề nghị thông gia của em?”

Mặt Đinh Doãn Hào đen lại: “Nếu em vẫn chưa hết hy vọng với anh ta, vậy thì sao lại đáp ứng lời đính hôn của anh?!”

Bạch Vi Vi: “…”

Đinh Doãn Hào liên tục cười lạnh: “Bạch Vi Vi, để anh giải thích giùm em nhé. Bởi vì từ trước tới giờ Lục Gia Nhiên vẫn luôn chướng mắt em, anh ta không muốn kết hôn với em! Mà em lại là cô chủ duy nhất của nhà họ Bạch, tất nhiên em không chịu hạ mình cưới mấy loại người hạ đẳng, nên em mới đồng ý lấy anh. Bởi vì nhà Đinh của anh tốt xấu gì cũng là cánh cửa làm vẻ vang nhà họ Bạch của em, em nói thử xem có đúng hay không?”

Vẻ mặt của Bạch Vi Vi đỏ lên, quả nhiên đã bị anh ta nói trúng tâm sự, nhưng lại vô cùng chán chường nói: “Anh không cần phải lấy chuyện trước kia để trách cứ em. Em nói với anh rồi, em đã nghĩ thông rồi, nếu Lục Gia Nhiên biết cái chết của chị em có liên quan đến em, anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho em. Em với anh ấy đã không còn cơ hội nữa rồi, trong tim trong mắt anh ấy đều chỉ có hình bóng của chị em, cho dù chị em đã chết rồi, anh ấy vẫn tìm người thay thế chị ấy. Em sợ có một ngày, Lục Gia Nhiên sẽ điều tra những việc khúc mắc năm đó giữa em và chị em, nếu như vậy em sẽ…”

Lời của cô ta bỗng nhiên im bặt, rất rõ ràng, hậu quả đằng sau cô ta không thể gánh vác nổi, cũng không muốn nói ra khỏi miệng.

Lúc này sắc mặt của Đinh Doãn Hào mới chuyển tốt lên một chút, nói: “Em biết là tốt rồi, Lục Gia Nhiên đã cho rằng em là một trong những thủ phạm giết hại Bạch Tường Tường. Anh hận em còn không kịp, càng sẽ không cưới em.”

“Em rất hâm mộ chị ấy.” Vẻ mặt Bạch Vi Vi vô cùng đau thương: “Cho dù chị ấy đã chết được tám năm, nhưng vẫn là độc nhất vô nhị trong tâm trí anh ấy.”

“Em cũng là độc nhất vô nhị trong tâm trí anh.” Đinh Doãn Hào thản nhiên nói. Lời này tương đối trôi chảy, anh ta buột miệng thốt ra, không chút suy nghĩ nào, giống như đã nói qua trăm ngàn lần.

Nhưng trong mắt Bạch Vi Vi không có chút cảm động nào, cô ta nhìn thoáng qua xung quanh, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cảnh giác, nhàn nhạt nói: “Chuyện kia, nhờ anh giúp. Em không muốn bất cứ ai biết được tung tích của bà ta.”

“Anh biết rồi.” Đinh Doãn Hào nói: “Anh sẽ thay em xử lý sạch sẽ, không để cho cảnh sát tóm được nhược điểm nào.”

“Tốt lắm.” Ánh mắt Bạch Vi Vi mất đi tiêu điểm: “Để cho tất cả chìm vào quá khứ đi.” Câu này không biết là nói với Đinh Doãn Hào, hay đang lẩm ba lẩm bẩm tự an ủi chính mình gì đó.

Nói xong, hai người họ tự tách ra lên xe, nghênh ngang rời đi.

Nhan Quốc Hoa lẻn chạy từ trong góc tường ra, có ý tứ, rất có ý tứ, dường như ông đã nghe được tin tức khó lường nào đó.

Thật ra ân oán giữa vợ chồng son và Lục Gia Nhiên, ông cũng không muốn xen vào. Bạch Vi Vi lấy người nào cũng chẳng sao cả, ông chỉ chú ý hai câu nói của Bạch Vi Vi, hai câu cực kỳ có ý tứ trong đó: 

[Em sợ có một ngày, Lục Gia Nhiên sẽ điều tra những việc khúc mắc năm đó giữa em và chị em.]

Câu này rất dễ hiểu, Bạch Vi Vi có ý muốn nói, năm đó ngoài chuyện hai chị em tranh giành tình nhân ở ngoài, giữa cô ta và Bạch Tường Tường còn có những khúc mắc khác. Cô ta sợ Lục Gia Nhiên sẽ đi thăm dò chuyện này, sau đó có lẽ có liên quan tới cái chết của Bạch Tường Tường. Vậy nên Bạch Vi Vi mới có vẻ chột dạ đến vậy, thà bỏ qua cả việc tranh giành Lục Gia Nhiên.

Và cả câu [Chuyện kia, nhờ anh giúp. Em không muốn bất cứ ai biết được tung tích của bà ta.]

Nhờ Đinh Doãn Hào làm chuyện gì?

Bạch Vi Vi không muốn để người khác biết được tung tích của ai? 

Vì sao cô ta phải nhờ Đinh Doãn Hào đi làm chuyện này?

Trong đầu Nhan Quốc Hoa hiện lên những câu hỏi này.

Bạch Vi Vi, rốt cuộc cô ta đang che giấu bí mật gì? Cô ta đang sợ hãi điều gì?

Đối với lần này, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa có một loại dự cảm sâu sắc. Trên người Bạch Vi Vi, còn đang che giấu bí mật khác của mười hai con con giáp.