Cùng lúc đó, Nhan Lôi phát hiện mình đã tra án đến mức khiến bản thân tịch mịch như tuyết.
Lên tàu ở ga tàu điện ngầm của cục thành phố, đi tuyến tàu điện số mười ba, đến trạm Đỉnh Đại thì xuống, lại đi bộ về phía Đông thêm hơn năm trăm mét nữa là tới cổng trường đại học.
Cô hít một hơi không khí trong lành, trong lòng thầm nói không hổ là trường học danh tiếng cả trăm năm, cảnh sắc động lòng người, yên tĩnh hài hòa. Ngôi trường trăm năm này đúng thật là có sự ý nhĩ tao nhã lắng đọng.
Chỉ có điều… sao ít người thế này?
Đi thẳng đến tòa nhà giảng đường của Đỉnh Đại, cô cũng chẳng gặp được mấy người. Kỳ lạ, sinh viên Đỉnh Đại đi đâu hết rồi?
Lúc này, một chú bảo vệ có lòng tốt đã giải đáp sự nghi hoặc của cô: “Cháu này, cháu học ở học viện nào thế? Giờ là lúc nghỉ hè rồi, cháu đến tòa giảng đường làm gì?”
Cô cúi đầu mở điện thoại ra, lịch vạn niên, hôm nay là ngày một tháng bảy.
Ờm…
Tháng bảy thì có lớp học quái gì chứ!
Cô chỉ đành gọi điện thoại cho đội trưởng Lý, nói rõ tình hình. Sau đó, đội trưởng Lý mới nói: “Ồ, tôi quên mất chuyện sinh viên sẽ nghỉ hè.” Ngừng một lúc, ông ấy đổi sang một nhiệm vụ khác: “Nếu nhân viên điều tra vụ hội cho vay trong trường đã về nghỉ phép rồi thì cô đi điều tra vụ án nhà họ Từ đi vậy.”
“Vụ án nhà họ Từ?”
Đội trưởng Lý nói cho cô biết: “Là thế này, không phải lần trước Từ Hiểu Bân đùa giỡn cô ở bar vẫn bị nhốt trong tù sao? Cục thành phố đã thẩm vấn anh ta mấy lần, thằng nhãi này tiết lộ là ba anh ta Từ Văn Bác còn dính vào nhiều vụ án liên quan đến xã hội đen nữa. Hiện giờ, đại đội 2 của chúng ta đang lập án điều tra chuyện của nhà họ Từ… Vậy đi, cô đi tìm một người tên là Dương Bồi, làm một bản ghi chép của anh ta.”
“Dương Bồi là ai?”
“Một người trước đây từng ẩu đả với Từ Hiểu Bân.”
Đội trưởng Lý nói cho cô biết hai cha con Từ Văn Bác này ỷ vào thế lực gia đình lớn, mở khu vui chơi giải trí ở nơi này, hoành hành bá đạo nhiều năm. Thường ngày Từ Văn Bác là một ông trùm không sợ trời không sợ đất, Từ Hiểu Bân là thái tử được muôn người cung phụng, giới tội phạm và không phải tội phạm ở nơi này đều phải nể mặt cha con họ mấy phần.
Nhưng tháng tư năm ngoái, có một công nhân xây dựng tên Dương Bồi đột nhiên đến ký túc xá nam Đỉnh Đại, chặn cửa phòng ký túc của Từ Hiểu Bân, ngang nhiên nói muốn quyết một trận sống mái với Từ Hiểu Bân, còn lấy một cây gậy ra đánh Từ Hiểu Bân một gậy.
Bạn cùng phòng của Từ Hiểu Bân tưởng là một tên tâm thần đến gây sự, lập tức báo cảnh sát. Dương Bồi bị cảnh sát đưa đi, bị định tội gây hấn đánh nhau mà giam giữ một tháng.
Đến khi làm ghi chép, Dương Bồi này lại nói với bên cảnh sát rằng mình và Từ Văn Bác có thù giết cha, cha nợ thì con trả, cho nên anh ta mới đến Đỉnh Đại đánh Từ Hiểu Bân.
Thù giết cha?
Nhan Lôi không hiểu: “Lẽ nào ba của Dương Bồi bị Từ Văn Bác giết chết rồi sao? Thế sao anh ta không báo án?”
Đội trưởng Lý có chút bất lực, nói: “Ba của Dương Bồi này là một công nhân nước ngoài. Năm 1985, ông ta được phái ra nước ngoài làm việc, chết ở một nước nhỏ thuộc châu Phi tên là Botswana. Đến nay đã hơn ba mươi năm rồi, thời gian quá lâu, chứng cứ đều chẳng còn nữa, ngay cả thi thể cũng không tìm được, muốn tra cũng không thể nào tra.”
Hơn ba mươi năm?
Một quốc gia nhỏ thuộc châu Phi tên Botswana?
Nhan Lôi cảm thấy cái tên này nghe hơi quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Ngay sau đó, đội trưởng Lý cho cô địa chỉ nhà họ Dương.
Những ân oán giữa nhà họ Từ và nhà họ Dương ba mươi năm trước được giao cho cô đi điều tra rõ ràng.
Dương Bồi sống trong một khu nhà tập thể, trên hành lang dài có rất nhiều thân cây ngô, xung quanh chất đống đồ vật hỗn tạp không đếm hết, có phần giống với những căn nhà tập thể thuộc quân khu những năm tám mươi, chín mươi.
Được một bác gái thuộc ban quản lý khu nhà dẫn đi, Nhan Lôi tới gõ cửa nhà họ Dương. Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài vô cùng thật thà chất phác đi ra, anh ta chính là Dương Bồi.
Nhan Lôi nói rõ ý định khi đến đây, Dương Bồi lập tức mời cô vào nhà: “Cảm ơn đồng ý cảnh sát bận trăm công nghìn việc mà vẫn đến nhà tôi, xin mời vào, tự nhiên ngồi đi. Cô thích uống trà gì?”
“Không cần đâu, tôi có mang nước theo, anh cũng ngồi xuống đi.”
Nhan Lôi quan sát xung quanh một vòng, ngước mắt nhìn lên, nhà họ Dương chẳng có đồ dùng gia dụng gì trông khá cả. Phòng khách nhỏ đến mức chỉ có thể bày một chiếc bàn vuông, trên tường dán giấy trắng khổ lớn, che lấp đi bức tường xi măng bong tróc loang lổ. Trừ điều này ra thì nơi này vẫn được tính là khá sạch sẽ.
Xem ra điều kiện sống của Dương Bồi rất đơn sơ, hơn nữa trước nay luôn là độc thân sống một mình.
Nhưng có một điều khác biệt với hoàn cảnh bừa bộn xung quanh, ấn tượng đầu tiên mà Dương Bồi để lại cho cô lại là một người vô cùng lịch sự, nói chuyện khách sáo, cũng không giống kẻ cố ý gây hấn đánh nhau.
Nhan Lôi để bác gái của ban quản lý khu nhà đã đi cùng mình ra ngoài, lật sổ ghi chép ra, mở máy ghi âm, bắt đầu hỏi anh ta: “Tại sao năm ngoái anh lại ẩu đả với Từ Hiểu Bân? Có thể nói nguyên nhân không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Dương Bồi đã hơi lộ vẻ kích động: “Đương nhiên là được. Đồng chí cảnh sát à, năm đó Từ Văn Bác hại chết ba tôi, đến nay đã hơn ba mươi năm rồi. Nỗi oan uổng này tôi thật sự không nuốt xuống được… Cho dù ngồi tù thì tôi cũng phải đánh Từ Hiểu Bân để trút giận, nếu không tôi thật uổng làm người.”
“Anh đừng kích động, cứ từ từ nói, rốt cuộc năm đó Từ Văn Bác đã hại chết ba anh như thế nào?”
Dương Bồi thở dài một hơi, lấy một tấm ảnh trắng đen ra, trên ảnh là một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng chất phác: “Người này chính là ba tôi, ông ấy tên Dương Nghiên Quần. Ba mươi năm trước, ông ấy muốn đi châu Phi đào vàng, kết quả lại bị Từ Văn Bác tính kế, chết ở Botswana. Người làm con trai như tôi cũng chẳng thể nào đi nhận xác ông ấy được.”
***
Câu chuyện của nhà họ Dương xảy ra vào năm 1985.
Quốc gia nhỏ châu Phi Botswana này thuộc Nam Phi, là một đất nước rất nghèo. Nhưng nguồn tài nguyên khoáng sản của quốc gia này lại được thiên nhiên ưu ái, là khu vực sản xuất kim cương chủ yếu của thế giới, có rất nhiều căn cứ khai thác kim cương.
Khi ấy, rất nhiều thương nhân quốc tế đều đến Botswana mua mỏ kim cương, sau đó đẩy giá kim cương lên, dẫn đến giá kim cương trên thị trường tăng vọt.
Việc này giống như cơn sốt hoa tulip Hà Lan trong lịch sử, hay cơn sốt chó ngao Tây Tạng mười mấy năm trước ở Trung Quốc vậy. Thương nhân nhắm chuẩn cơ hội đua nhau tăng giá, một mạch đẩy giá một hàng hóa nào đó lên tận trời, lừa gạt người tiêu thụ đi mua hàng, người đầu tư cũng chen vào. Tư bản sẽ luôn theo đuổi mùi vị của tiền bạc.
Khi Dương Bồi nói đến đây, Nhan Lôi đột nhiên nhớ ra, khó trách cái tên của quốc gia này nghe lại quen tai đến vậy.
Lần trước khi cô gặp Giang Thu Trì, Giang Thu Trì cũng đã nói ba mươi năm trước, ba anh ta Giang Thiên Tuyền và Chu Phong Lăng đã từng hợp tác mua một mỏ kim cương ở Botswana.
Khi ấy, Botswana là thiên đường trong mắt những nhà đầu tư quốc tế. Có rất nhiều đại gia bản địa đã đến đó mua mỏ kim cương, không ít gia tộc vì việc này mà phất lên sau một đêm.
Nhưng đến năm 1986, ở quốc gia nhỏ châu Phi này xảy ra bạo loạn. Phản quân sát hại không ít công nhân và nhà đầu tư nước ngoài. Hai người đàn ông Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền cùng đường bí lối, nâng đỡ nhau giữa chiến tranh loạn lạc nên mới nảy sinh một mối tình đồng tính vượt qua cả giới tính.
Nhan Lôi nhớ Giang Thu Trì còn nói: “Vào khoảng năm 1980, mấy đại gia trong nước đều đến Botswana mua mỏ kim cương, trong số đó bao gồm cả nhà họ Giang của chúng tôi và nhà họ Chu nữa.”
Thực ra Giang Thu Trì không nói cho cô biết trong số những gia tộc lớn lợi dụng mỏ kim cương của thành phố này cũng bao gồm cả nhà họ Từ của Từ Văn Bác, còn có nhà họ Lục của Lục Gia Nhiên.
Khi cô xuyên vào sách thì đã biết nhà họ Lục là nhà kinh doanh châu báu đứng đầu vùng này, Lục Gia Nhiên là một tổng giám đốc xưng hùng xưng bá. Thực ra tài sản của anh ta đều dựa vào việc kế thừa mỏ kim cương của ba mình.
Mà nhà họ Từ của Từ Văn Bác thì là nhà kinh doanh châu báu đứng thứ hai.
Nhà họ Từ, nhà họ Lục, thùng vàng đầu tiên của hai gia tộc lớn này đều đến từ mỏ kim cương ở Botswana.
Cũng có nghĩa là bốn gia tộc quyền thế của thành phố khi trước là nhà họ Lục, nhà họ Từ, nhà họ Chu và nhà họ Giang, thực ra đều phất lên từ phong trào kim cương quốc tế những năm tám mươi.
Nhưng quốc gia nhỏ Botswana này phân chia Nam Bắc trường kỳ, đến năm 1986, quân đội miền Nam đã xảy ra bạo loạn.
Câu chuyện của nhà họ Dương cũng có liên quan đến cuộc bạo loạn ba mươi năm trước.
Trong cuộc bạo loạn đó, không chỉ có tình yêu của Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền mà còn có rất nhiều công nhân chết ở nơi đất khách quê người, ba của Dương Bồi là Dương Nghiên Quần chính là một trong số đó.
Dương Bồi nói với Nhan Lôi: “Ba mươi năm trước, Từ Văn Bác mua một mỏ kim cương, muốn tuyển một vài người trong nước đi làm công nhân kỹ thuật. Trước đây ba tôi từng làm khai thác dầu khí, biết đôi chút kỹ thuật đào mỏ, Từ Văn bác liền đưa ba tôi đến Botswana. Đồng hành với ông ấy còn có bảy, tám mươi hương thân phụ lão nữa.”
Nhan Lôi gật đầu. Những năm tám mươi, trình độ kinh tế trong nước không ổn, ra nước ngoài làm việc là một công việc rất hot. Tuy quốc gia Botswana này kinh tế lạc hậu, nhưng làm việc ở mỏ kim cương đúng là có đãi ngộ rất tốt.
Có lẽ Dương Nghiên Quần đã suy xét điểm này nên mới cùng Từ Văn Bác đến châu Phi làm việc.
Nhưng sau đó, đến năm 1986, miền Nam Botswana xảy ra bạo loạn, vì chiếm cứ nguồn tài nguyên mỏ kim cương này mà phần tử vũ trang ở khu vực đó đã bắt đầu đánh đuổi, giết chết các công nhân và các ông chủ tại các mỏ.
Hậu quả của việc nảy sinh cuộc bạo loạn này, lúc trước Nhan Lôi chỉ nghe nói mà thôi, hôm nay là lần đầu tiên gặp được nạn nhân.
Dương Bồi đau đớn nói với cô: “Sau khi bạo loạn xảy ra, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tổng cộng hơn hai trăm hương thân phụ lão bao gồm cả ba tôi đã chết thảm ở đất nước đó. Những phản quân đó điên cả rồi, bọn chúng thấy người nước ngoài là giết, bất kể trai gái già trẻ, bọn chúng đều không buông tha!”
Nhan Lôi hít ngược một hơi, khó hiểu hỏi: “Phản quân giết nhiều người nước ngoài như vậy để làm gì?”
Dương Bồi giải thích: “Khi ấy, mỏ kim cương là mặt hàng bán chạy trên thị trường quốc tế. Chỉ cần phần tử phản loạn chiếm lĩnh được một khu mỏ là kiếm được đến mấy tỉ đô la Mỹ. Dưới sự hấp dẫn của tiền bạc, tính mạng của công nhân nước ngoài chẳng là gì cả.”
Nhan Lôi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy ba anh… qua đời thế nào?”
Dương Bồi ngừng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Ba tôi thấy tình thế không ổn, đã mua vé máy bay về nước trước đó một tháng, còn gọi điện thoại nói với mẹ tôi là ông ấy sẽ bay về Hồng Kông trước, rồi từ Hồng Kông đi thuyền về đây. Vì thế, cả nhà chúng tôi đã đến Hồng Kông, định sẽ đón ông ấy về nhà. Đâu biết máy bay vừa tới, người xuống lại không phải ba tôi mà là tên Từ Văn Bác kia!”
!!!
Nhan Lôi kinh ngạc: “Là Từ Văn Bác mạo danh cha anh để lên máy bay sao?”
Dương Bồi gật đầu, anh ta đau đớn mắng chửi: “Khi ấy ông nội tôi đã nổi điên, túm lấy Từ Văn Bác hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào. Từ Văn Bác nói, ông ta đã cho ba tôi năm mươi ngàn tệ, để ba tôi bán vé máy bay lại cho ông ta. Nhưng nếu đã bán lại thì sao tên trên vé vẫn là tên ba tôi? Ông nội tôi lại đi tìm công ty hàng không Nam Phi kia hỏi chuyện, đối phương hoàn toàn không quan tâm.”
Nhan Lôi im lặng, khi đó hỗn loạn, công nhân nước ngoài đều lẩn trốn, mà vé máy bay là cách duy nhất để trốn thoát.
Chắc chắn Từ Văn Bác đã giở thủ đoạn, mạo danh để lấy chỗ ngồi của ba Dương Bồi nên mới trốn về nước tránh nạn được.
Trầm mặc một lúc, Dương Bồi mới nói tiếp: “Sau đó, ba tôi không còn tin tức nữa. Mấy năm sau, mẹ tôi tìm được một người đồng hương để hỏi thăm. Người đó quen biết ba tôi, ông ấy nói với mẹ tôi là khi bạo loạn xảy ra, vé máy bay đã được bán sạch, thuyền nhà nước cử đi đón kiều bào còn chưa tới nơi thì phản quân đã tấn công đến khu mỏ của ba tôi rồi.”
“Khi đó, Từ Văn Bác muốn chạy trốn mất dạng, nhưng ông ta không có vé máy bay, liền lấy trộm vé của ba tôi, dùng tiền mua chuộc bên công ty hàng không, để bọn họ mắt nhắm mắt mở nên mới có chỗ ngồi trên máy bay.”
Sau đó, ba anh ta bị phần tử bạo loạn đánh chết, trở thành một trong vô số những công nhân bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Chuyện này đến nay Dương Bồi vẫn không thể quên. Mẹ anh ta từng đến nhà họ Từ đòi một lời giải thích, Từ Văn Bác còn giở trò vô lại, không chịu bồi thường cho công nhân đã chết, một mực nói ba anh ta đã ôm tiền bỏ trốn.
Cứ như vậy, anh ta lại càng oán hận Từ Văn Bác.
Ba mươi năm trước, trên mỗi viên kim cương mà nhà họ Từ sản xuất ra đều nhuốm đầy máu tươi của những công nhân đó.
“Cũng do tôi không có bản lĩnh, không thể nào đánh Từ Văn Bác một trận, chỉ đành đánh con trai ông ta trút giận thôi.”
Đối với việc đánh Từ Hiểu Bân, đến nay Dương Bồi vẫn không hối hận. Nếu được quay lại một lần, anh ta sẽ đánh dữ hơn.
“Đánh hay lắm.”
Nhan Lôi âm thầm nói một câu không phù hợp với thân phận của mình.
Đương nhiên, ngoài mặt cô vẫn khuyên Dương Bồi lý trí một chút: “Từ Văn Bác tội ác tày trời, cảnh sát đang thu thập chứng cứ phạm pháp làm loạn kỷ cương của nhà họ Từ rồi. Anh yên tâm đi, công bằng nằm ở lòng người, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Sau này anh đừng kích động tự đi báo thù nữa, như vậy được không bù nổi mất đâu.”
Dương Bồi gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nghe nói tội phạm ở trên núi Nam Sơn, Tiêu Văn Đông đó cũng là bị Từ Văn Bác hại thành ra như thế, có phải không?”
Nhan Lôi kinh ngạc: “Anh nghe ai nói vậy?”
Ánh mắt Dương Bồi lóe sáng: “Trên mạng có người nói, Từ Văn Bác cho sinh viên vay nặng lãi, hại rất nhiều người tán gia bại sản. Thầy Tiêu kia cũng là người bị hại, cho nên anh ta mới bí quá hóa liều đi mua thuốc nổ, muốn cho nổ cái nhà họ Từ chó chết kia của ông ta.”
Mấy ngày không lên mạng, những lời đồn đại đã thành ra thế này rồi sao?
Có điều suy nghĩ thì cũng lý giải được, núi Nam Sơn phong tỏa nhiều ngày như vậy, chuyện kẻ điên cuồng cài bom càng truyền đi càng nhiều, người dân đều hoảng sợ trong lòng, sợ hãi chính là môi trường thích hợp để lời đồn phát triển.
Nhan Lôi có hơi nghẹn họng, nói: “Anh Dương, anh đừng xem những lời đồn trên mạng đó nữa. Tuy Từ Văn Bác không phải người tốt lành gì, nhưng tên tội phạm trên núi Nam Sơn, Tiêu Văn Đông đó cũng là kẻ xấu xa tội ác tày trời. Hai bọn họ đều phải chịu sự phán quyết của pháp luật.”
“Vậy sao?” Dương Bồi hỏi thêm một câu nghe có vẻ xa xôi, nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười: “Cảnh sát Nhan à, cô yên tâm đi, tôi cũng nghĩ thông rồi. Dù sao thì chuyện ba tôi bị hại cũng không có chứng cứ, tôi có thưa kiện lên tòa cũng không thắng được, vẫn nên giao cho các cô xử lý đi thì hơn.”
Lúc này, Dương Bồi lại hơi ngại ngùng hỏi: “Cảnh sát Nhan, tôi có thể xin số điện thoại của cô không?”
“Sao vậy? Anh còn có chuyện gì sao?” Nhan Lôi tò mò hỏi.
Dương Bồi gãi đầu: “Tôi chỉ muốn biết sau này tên khốn kiếp Từ Văn Bác đó sẽ bị xử thế nào thôi. Nếu ông ta ngồi tù, cô có thể nào báo cho tôi biết được không?”
“Được.” Cô nói số điện thoại của mình cho Dương Bồi rồi lại dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ, anh đừng kích động đi báo thù nhà họ Từ. Từ Văn Bác sớm muộn cũng sẽ bị xử tội ngồi tù, tự ý đấu đá so găng chỉ là phạm pháp thôi, đó không phải là cách hay để giải quyết vấn đề.”
Dương Bồi gật đầu: “Được! Cảnh sát Nhan, đi đường cẩn thận nhé.”
Sau đó, Nhan Lôi liền quay lưng rời đi.
***
Nhưng sau khi tiễn cảnh sát Nhan đi rồi, Dương Bồi lại nhìn tờ báo mà im lặng hồi lâu, trên mặt lộ vẻ chần chừ.
Anh ta nhíu mày thật chặt, cắn môi đến trắng bệch, giống như trong lòng đang vô cùng đấu tranh lưỡng lự vậy.
Vì anh ta không biết cứ tiếp tục như thế là đúng hay là sai.
Dường như trên từ báo còn lưu lại một mùi hương, Dương Bồi không khỏi nhớ đến lời Nhan Lôi, lẩm bẩm tự nói với mình: “Thầy Tiêu này là một tên tội ác tày trời sao? Đừng kích động báo thù sao? Nhưng thầy Tiêu vẫn luôn giúp đỡ nhà mình mà… Anh ấy là một người số khổ… Haiz, đều là lỗi của Từ Văn Bác!”
Báo thù Từ Văn Bác, anh ta đã đợi cơ hội này suốt ba mươi năm rồi.
Nếu không nắm lấy cơ hội lần này, đến ngày nào đó, anh ta còn mặt mũi nào đi gặp ba mình dưới suối vàng nữa đây?
“Xin lỗi cảnh sát Nhan.”
Dương Bồi suy nghĩ một hồi, vẫn ném tờ báo vào thùng rác. Bất kể ra sao, mối thù của nhà họ Dương, còn cả thù hận của những người thân đã chết trên đất khách quê người kia, anh ta nhất định phải báo…
Cho nên, anh ta đồng ý với kế hoạch của thầy Tiêu.