“Cậu vẫn giống như năm đó, làm việc phải đạt được mục đích.”
Cùng lúc đó, thông qua phát sóng trực tiếp hiện trường hoạt động ngày lễ tế, vô số dân thành phố đều thấy được cảnh Từ Văn Bác nổ.
Bên bờ đập nước Trường Giang, trên tầng cao nhất của bến đò cổ, trong một Steak Inn, có một người con trai trẻ tuổi, và một ông già ngồi trong đó.
Cả một buổi sáng, hai người họ nghe tiếng mưa rơi xào xạc, chơi một ván cờ vây, cạnh tay đặt hai bình trà đã nguội.
Đài truyền hình phát sóng trực tiếp đến trưa, họ mới nhìn thấy hình ảnh Từ Văn Bác nổ, quả nhiên là tan xương nát thịt, còn là phát sóng trực tiếp toàn thành phố, thật sự có thể nói là chết vô cùng thảm thiết.
Như đã từng nói, trong nhiều nhà giàu ở vùng này, cái chết của Từ Văn Bác không đẹp nhất, thật sự là gây ác đến giờ, cuối cùng chồng chất.
Ít nhất, hai người ở đây đều cho rằng Từ Văn Bác đáng chết.
Nghe thấy ông già nói ra câu này, người con trai trẻ đối diện bật cười, đừng quên anh ta là anh Xà, một là không ra tay, mà nếu quyết định ra tay thì nhất định phải đạt được mục đích. Nếu như không đạt được mục đích, vậy anh ta còn sống chẳng khác nào không có giá trị sống.
Kẹp một quân cờ màu đen lên, anh Xà đi một bước: “Tiêu Văn Đông ngạo mạn kiêu căng, thật sự quá ngu xuẩn. Trong kế hoạch vỡ đập lần này, anh ta tùy tiện để mấy học sinh Đỉnh Đại tham gia, thiếu chút nữa phá hỏng kế hoạch của chúng ta.”
“Kế hoạch của chúng ta?” Ông già hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, kế hoạch của chúng ta.” Anh Xà nhắc nhở ông già: “Tám năm trước, chúng ta lợi dụng thù hận của mười hai con giáp, đá văng hai vật cản nhà họ Chu và nhà họ Hàn. Bây giờ, tôi lại dùng thù hận của Tiêu Văn Đông, giúp ông diệt nhà họ Từ. Cứ như vậy, những mỏ kim cương không có chủ ở Châu Phi, sau này chỉ có một kết quả, đó chính là thu vào túi ông, không phải sao?”
Lục Hoa Đào ở đối diện than thở một tiếng.
Mặc dù nói trên sân làm ăn Từ Văn Bác là kẻ thù của ông ta, nhưng mà chính mắt nhìn thấy Từ Văn Bác chết thảm như vậy, vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hết hồn.
Thật ra cho tới bây giờ, Lục Hoa Đào cũng có hơi không đoán được người trẻ tuổi trước mặt này. Rốt cuộc lòng dạ của anh Xà sâu bao nhiêu?
Không có ai biết câu trả lời.
Nhưng nhớ đến từng tầng quỷ kế của anh Xà, ngay cả Lục Hoa Đào cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Nói cách khác, mười hai con giáp ở trường trung học Danh Hồ tám năm trước, trở thành từng con cờ dập tắt nhà họ Chu và nhà họ Hàn dưới sự điều khiển của anh Xà.
Anh Xà còn làm vụ án thành tội ác không có chứng cứ, phá hỏng vật chứng nhân chứng, toàn bộ quá trình thật sự là chặt chẽ.
Qua án vỡ đập lần đó, nhà họ Hàn và nhà họ Chu đều chưa gượng dậy nổi, nhà họ Lục mới có thể thừa cơ hội thu mua mỏ kim cương của nhà họ Chu và nhà họ Hàn.
Còn mười hai con giáp bây giờ, còn có Tiêu Văn Đông trên núi Nam Sơn, cũng là con cờ trong tay anh Xà.
Lần này, anh Xà muốn lợi dụng họ để tiêu diệt Từ Văn Bác và những con em nhà giàu khác. Chỉ cần kế hoạch vỡ đập 2.0 hôm nay thành công, tất cả con em nhà giàu tham gia ngày lễ tế, đều sẽ trở thành ma nước trong Trường Giang.
Vì vậy, người được lợi ích cuối cùng ở hai án vỡ đập, chính là dòng họ của họ, nhà họ Lục.
Có điều, đi trên chiến trường âm mưu đẫm máu này, tội ác mà anh Xà tạo ra quá nặng, mạng người trên tay lại không đếm xuể. Một con rắn độc máu lạnh vô tình như vậy, khiến Lục Hoa Đào thường thấy sống chết, cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Đối diện chàng trai trẻ, rõ ràng trông thản nhiên bình tĩnh, không tranh đấu với đời. Nhưng mà Lục Hoa Đào biết rõ trong lòng, quanh người anh Xà đều lượn lờ mùi máu tanh, mùi máu tanh này càng ngày càng dày, thật sự làm cho người khác không thể nhìn thẳng anh ta.
Liên quan tới tình hình hôm nay, Lục Hoa Đào còn có mấy chỗ nghĩ không ra, lại hỏi: “Muốn chuyển thuốc nổ vào thì nhất định phải thông qua an ninh, an ninh của nghĩa trang đó vẫn có người phụ trách, cậu giải quyết họ thế nào?”
Anh Xà tiếp tục chơi cờ vây, tỉnh bơ nói: “Hai năm trước, tôi phái người cưỡng bức vợ của bảo vệ nghĩa trang và người phụ trách, lại đẩy tội lên người Từ Văn Bác. Sau đó mới phái người nói với họ, chỉ có mắt nhắm mắt mở, mới có thể làm tên đầu sổ Từ Văn Bác chết…”
Trong lòng Lục Hoa Đào chấn động, tình hình hôm nay, chẳng lẽ hai năm trước anh Xà cũng đã sắp xếp sao?!
Nói như vậy hai năm qua, anh Xà thản nhiên trợ giúp Tiêu Văn Đông đạt được mục đích.
Anh Xà gật đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Sau đó, họ đã theo ý kiến của tôi. Ông yên tâm, hôm qua họ đã mua xong vé máy bay ra khỏi nước, sẽ không để cảnh sát tóm được sơ hở gì.”
Anh ta là anh Xà, nhất định làm việc sẽ không chừa lại sơ hở cho cảnh sát.
Ở trong kế hoạch vỡ đập 2.0, tất cả phương diện mà Tiêu Văn Đông không cân nhắc đến, anh ta đều suy nghĩ kỹ.
Loại quan chỉ huy ngu ngốc như Tiêu Văn Đông, vốn không xứng với kế hoạch thiên tài của anh ta. Anh ta mới là người điều khiển tình hình thật sự.
Nếu như không có anh ta sai khiến nhân viên trong ứng ngoài hợp phối hợp chiến đấu, Tiêu Văn Đông không thể sắp xếp ba công nhân vào nghĩa trang, càng không thể sớm gài thuốc nổ.
Lý do của tất cả chỉ có một, anh ta là anh Xà, anh ta tính toán không bỏ sót.
Lục Hoa Đào bỗng nghĩ tới cái chết của Đinh Doãn Hào, bèn hỏi: “Có phải sau khi thằng nhóc nhà họ Định chết, cậu đã chuẩn bị lợi dụng Tiêu Văn Đông để tiêu diệt nhà họ Từ?”
“Ừ.” Anh Xà không keo kiệt mà nói: “Từ Văn Bác sống cũng quá lâu rồi, tay của ông ta quá dài, đã giơ tới phương diện làm ăn mỏ kim cương. Cho dù thế nào, tôi sẽ không để Từ Văn Bác sống đến năm sau.”
Lục Hoa Đào hơi im lặng một lúc, tiếp tục chất vấn: “Vậy thị trưởng Hồ thì sao? Còn có nhiều khách quý khác tham gia ngày lễ tế nữa? Hôm nay họ cũng sẽ chết sao?”
“Họ đều là người chôn theo Từ Văn Bác.” Anh Xà thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ông không muốn thấy tình hình như vậy sao? Hôm nay, để Chu Đồ Nam và những tên nhà giàu khác chết hết, như vậy chỉ còn nhà họ Lục mới là người giữ được may mắn. Đến khi ông thu mua tài sản của những dòng họ khác, thì nhà giàu nhất thành phố này không còn là nhà họ Đường, mà là nhà họ Lục.”
“…” Lục Hoa Đào im lặng. Không sai, nhìn theo kế hoạch của anh Xà, nhà họ Lục lấy được lợi nhuận lớn nhất từ hai vụ án vỡ đập.
Thật ra thì, vào thập niên chín mươi sau khi đầu tư thất bại, gia sản của nhà họ Lục đã tiêu xài hết rồi.
Vào năm 1999, ông ta đã từng cầm tiền của tổ tiên đi nước ngoài đầu tư, kết quả gặp phải khủng hoảng nợ dưới chuẩn ở nước Mỹ. Mất vốn ban đầu, thiếu chút nữa phá sản thanh toán, chỉ dựa vào mỏ kim cương châu Phi để duy trì vẻ ngoài rạng rỡ.
Nhưng mà ở phương diện làm ăn châu báu, nhà họ Lục luôn bị nhà họ Chu và nhà họ Hàn chiếm giữ không gian sinh tồn.
Như vậy, ông ta mới cần Hàn Nhận và Chu Phong Lăng chết.
Bởi vì nếu nhà họ Hàn và nhà họ Chu không đổ, nhà họ Lục sẽ không thể chiếm cứ mỏ kim cương của hai nhà đó, sẽ không có tư cách bước vào xã hội thượng tầng.
Mặt khác, trong lòng Lục Hoa Đào tự biết rõ, giết người chiếm đoạt tài sản, cách làm như vậy vô cùng nham hiểm, nhưng mà cuộc chiến giữa nhà giàu, có nơi nào không nham hiểm chứ?
Cá lớn nuốt cá bé, sao loài người có thể quên lãng quy luật vĩnh hằng của tự nhiên?!
Nhà họ Lục sẽ không quên, muốn làm kẻ mạnh thì không thể mềm lòng nương tay, bất cứ ai hy sinh cũng có thể trở thành đá lót đường của họ.
Cho nên, sau khi án vỡ đập lần đầu tiên kết thúc, nhà họ Lục ra tay nuốt trọn mỏ kim cương của hai nhà này, đây mới là đợi thời trở lại trên ý nghĩa thật sự của nhà họ Lục.
Vì vậy Lục Hoa Đào biết sự phát triển của nhà họ Lục những năm qua, nhắc tới đều nhờ vào chàng trai trẻ trước mặt này, anh Xà.
Nếu làm theo kế hoạch của anh Xà, như vậy hôm nay Chu Đồ Nam, Từ Văn Bác và cả mấy chục con em nhà giàu đều sẽ phải chết.
Cứ như vậy, nhà giàu khác sa sút, không có sức cạnh tranh nòng cốt, nhà họ Lục có thể nuốt nhiều hạng mục hơn, thậm chí đến quyền khai phá bất động sản cũng sẽ là của nhà họ Lục.
Chỉ cần kế hoạch thành công, chờ đến trên bảng tài sản năm sau, nhà họ Lục không cần phụ thuộc nữa. Con trai Lục Gia Nhiên của ông ta cũng có thể giương cánh bay cao, trực tiếp làm nhà giàu nhất vùng!
Đây chính là con đường làm nhà giàu nhất mà họ trải sẵn cho Lục Gia Nhiên, lợi ích của nhà họ Lục mới đứng đầu.
Anh Xà đặt một quân cờ đen xuống, thản nhiên nói: “Trước đây ông thường nói với tôi làm ăn không phải mời khách ăn cơm, mà là yêu cầu dao đâm lê thật sự, phải biết ngụy trang, giết người phải thấy máu mới được. Bây giờ, tôi giúp ông thực hiện câu nói này, nhất tướng công thành vạn cốt khô. Nhà họ Lục ngồi trên nghìn xương người khô để phát triển, có đúng không?”
Lục Hoa Đào than vãn một tiếng, đúng vậy. Hai vụ án vỡ đập này, với tất cả sự sống chết của mọi người, chỉ vì để nhà họ Lục thăng tiến. Nhà giàu nào vùng dậy mà không trải qua chém giết đẫm máu?!
Nhưng mà Lục Hoa Đào vẫn có hơi hoảng sợ nói: “Nổ nghĩa trang thì tôi hiểu được, nhưng mà cậu thật muốn nổ đập nước sao? Dân chúng trong thành phố không hề phòng bị, nước Trường Giang cuồn cuộn nghìn dặm, sẽ chết đuối hơn mười nghìn người, chết nhiều dân chúng như vậy, có ích lợi gì với nhà họ Lục?”
“Nhưng mà ông đừng quên, chỗ nước Trường Giang đi đến, còn có vài khu dân cư và văn phòng do nhà họ Đường đầu tư.” Anh Xà cười tiếp tục đánh cờ với ông ta, nói: “Nhà họ Đường dựa vào bất động sản, lên làm nhà giàu nhất vùng. Mà nhà họ Lục muốn làm nhà giàu nhất, thì nhất định phải thắng nhà họ Đường trước rồi hẵng nói. Vì vậy, dùng nước Trường Giang nhấn chìm công ty đầu tư của nhà họ Đường, một công đôi việc.”
Anh ta nói vô cùng đơn giản, giống như chết hơn mười nghìn người, chỉ là một đĩa đồ ăn trong mắt anh ta mà thôi.
“Ông yên tâm, tôi đã tính rồi, nước Trường Giang sẽ chìm ngập xung quanh phạm vi mười cây số. Trong khoảng mười cây số này, không có tài sản đầu tư lớn của nhà họ Lục, tổn thất nhiều nhất mấy tiệm châu báu mặt tiền mà thôi. So tổn thất với những dòng họ khác, nhà họ Lục có thể xem là hoàn hảo như lúc đầu.”
Lục Hoa Đào gật đầu, đương nhiên ông ta biết nhà họ Lục sẽ không bị tổn thất quá lớn, nhưng mà… án vỡ đập lần này, lại tạo ra bao nhiêu trăm họ lầm than? Không ai chắc chắn.
Nhắc mới nhớ, ông ta đã già rồi, sắp bảy mươi tuổi, thật sự không muốn thấy sát hại nhiều như vậy nữa. Nhưng mà anh Xà không đồng ý cách làm của ông ta.
Nói tới thì anh Xà đủ máu lạnh vô tình, cũng rất tàn nhẫn, đáng sợ hơn là anh ta cũng rất lý trí cẩn thận. Có thể cười nói xem mấy nghìn mạng sống con người, làm con cờ trên tay để ngắm nghía.
Lại nói, bản thân anh Xà là bậc thầy phạm tội, thích tính toán tất cả chi tiết vấn đề, bảo đảm kế hoạch vỡ đập 2.0 lần này không hề có sơ hở.
Nói cách khác kế hoạch vỡ đập 2.0 trước mắt.
Nhìn bề ngoài là Tiêu Văn Đông nắm giữ mọi thứ, trên thực tế đều do anh ta đứng sau thao túng tất cả thứ nhỏ nhặt, đảm bảo kế hoạch không có trở ngại.
Về mặt an ninh, là anh ta giúp Tiêu Văn Đông thu mua bảo vệ. Mà người phụ trách của nghĩa trang đã đến nước Mỹ. Nếu không, nghĩa trang cũng sẽ không phòng bị hời hợt như vậy. Mới để mấy người Ninh Hoa Quân có cơ hội lợi dụng. Về mặt thuyền bè. Là anh ta giúp Dương Bồi thuê một chiếc thuyền chở cát, cũng là anh ta giúp họ chuyển mấy chục tấn thuốc nổ lên thuyền, đậu sát phía dưới đập nước. Còn về mặt thuốc nổ. Nếu không phải nhờ kế hoạch của anh ta, làm sao Đinh Doãn Hào biết đặt thuốc nổ ở dưới miếu Long Vương núi Nam chứ?
Còn có những thuốc nổ buôn lậu của Đinh Doãn Hào, những năm qua cũng vẫn do anh ta bảo quản. Đinh Doãn Hào chỉ là một con cờ trên tay anh ta mà thôi. Giết chết đều không đáng tiếc.
Ngoài ra, nếu như không có anh ta tìm người trong ngoài phối hợp, đám người Dương Bồi cũng không thể chuyển mấy chục tấn thuốc nổ vào nghĩa trang dưới mắt đám người thị trưởng Hồ. Hoàn thành kế hoạch gậy ông đập lưng ông.
Tiêu Văn Đông sẽ chết sao?
Nhất định sẽ chết.
Anh ta tin tưởng cảnh sát tên là Trần Bạc Vũ gì đó, chắc anh sẽ không làm mình thất vọng.
Đến sau khi Tiêu Văn Đông chết, anh ta có thể đẩy toàn bộ kế hoạch vỡ đập 2.0 lên người Tiêu Văn Đông.
Cứ như vậy, cảnh sát điều tra cũng chỉ kết thúc trên người Tiêu Văn Đông. Sẽ không tiếp tục điều tra, cho nên nhà họ Lục không thể trở thành đối tượng nghi ngờ của cảnh sát.
Vì vậy, anh ta đã tìm sẵn đối tượng gánh tội ngu xuẩn Tiêu Văn Đông này, từ đó phủi sạch sẽ nhà họ Lục.
Bên nghĩa trang, đám người Ninh Khánh Quân sẽ ấn nút thuốc nổ, nổ chết những khách khứa đó sao?
Câu trả lời của anh ta cũng là sẽ làm. Tên đã lắp vào cung thì phải bắn, thù hận chính là thuốc độc khiến người ta điên cuồng.
Tiêu Văn Đông lợi dụng năm công nhân này để đạt được mục đích. Mà anh ta, thì lợi dụng Tiêu Văn Đông làm đao phủ của mình.
Còn bên cảnh sát, anh ta càng không cần lo lắng.
Làm sao lừa gạt tầm mắt của cảnh sát? Sắp xếp này cũng đã trong dự đoán của anh ta.
Tiêu Văn Đông trốn trên núi Nam Sơn nhiều ngày như vậy, còn cố ý tạo án nổ, đã sớm hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát.
Còn có một vài cảnh sát, định tìm được cửa đột phá từ trên người Từ Văn Bác, nói cách khác Chu Diên và Nhan Lôi, gần đây hai người họ đều đang điều tra Từ Văn Bác đắc tội ai, xem như là tìm đúng phương hướng điều tra, còn thiếu chút nữa sẽ nghi ngờ đến Dương Bồi.
Hai cảnh sát này, coi như là người thông minh hiếm thấy trong mắt anh ta.
Nhưng mà người Từ Văn Bác này đắc tội đâu chỉ trên nghìn? Vốn dĩ là hơn mười nghìn, mò kim đáy biển làm sao điều tra chứ?
Anh ta tính toán không sót, quả nhiên Chu Diên và Nhan Lôi không tra ra năm con giáp còn lại.
Điều này cũng khó trách, ban đầu lúc Tiêu Văn Đông thành lập “Thuyền cứu nạn Noah 2.0” lần nữa, anh ta cho Tiêu Văn Đông một bản danh sách. Phía trên đều là đối tượng hợp tác mà anh ta đặc biệt chọn lựa.
Mỗi một người trong danh sách, đều có thù sâu hận lớn với Từ Văn Bác, hơn nữa không đủ bắt mắt. Những tên “biết điều” bình thường này, thông thường chính là người lao động ở tầng dưới chót mà cảnh sát dễ dàng lơ là nhất. Dù là cảnh sát gặp được bản thân họ, cũng sẽ không gây ra chú ý đặc biệt.
Chính trên bản danh sách này, Tiêu Văn Đông nắm giữ tình trạng gia đình của năm người Dương Bồi và cả Ninh Khánh Quân, mới chọn năm con giáp này gia nhập.
Cho nên, năm con giáp làm việc ở nghĩa trang hôm nay, nói đến cũng không phải người mà Tiêu Văn Đông chọn vào, mà là anh ta, anh Xà chọn vào mà thôi.
Ngoài chuyện đó này ra, năm người này đều là đối tượng anh ta tự mình khảo sát, họ có hận thù sâu tận xương tủy với Từ Văn Bác, chắc chắn sẽ không nửa đường giở quẻ như đám người Lưu Luyện và Thái Thiến.
Anh ta chắc chắn họ sẽ ấn vào nút của trang bị kíp nổ, tính người mong manh vậy đấy.
***
Bạn xem, kế hoạch của anh ta hoàn hảo biết bao.
Đây chính là anh Xà, bút tích thiên tài của bậc thầy phạm tội.
Tất cả của tất cả, cũng chỉ là một câu tục ngữ mà thôi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Lần này, anh ta còn lừa gạt cáo già Trần Trung Lương, để Trần Trung Lương cũng cảm thấy Tiêu Văn Đông mới là chủ mưu đứng sau.
Thật ra thì, vốn không có ai nhận ra sau lưng chim sẻ, còn có sự tồn tại của con con rắn độc là anh ta.
Anh ta nắm giữ toàn bộ kế hoạch của Tiêu Văn Đông, Tiêu Văn Đông chỉ là con cờ nổi ở mặt ngoài trong tay anh ta mà thôi.
Chỉ tiếc, bậc thầy phạm tội thiên tài như anh ta, lại chỉ là vai phụ giúp vai diễn phụ. Không có ai nhận ra kế hoạch tính toán không bỏ sót của anh ta.
Chỉ có Lục Hoa Đào trước mặt, mới thấy rõ anh Xà đang làm gì, người còn lại đều là con cờ của anh ta, đều không thể thưởng thức cái đẹp trong âm mưu tính toán của anh ta.
Bông hoa tội ác nở rộ rực rỡ như vậy, lại không có ai đến thưởng thức, ông ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Âm mưu tốt nhất, cũng chính là tác phẩm xuất sắc nhất của trí tuệ con người.
Anh ta luôn xem hai vụ án vỡ đập, là tác phẩm hoàn hảo nhất của mình.
Mà Lục Hoa Đào bình tĩnh nói: “Nhóc con à, tôi sợ, cậu tạo ra nhiều vụ giết hại như vậy, sau này sẽ không được chết tử tế.”
“Sợ gì?”
Thật ra anh ta cũng không thèm để ý đến sống chết.
Cô gái Bạch Tường Tường mà anh ta từng yêu nhất đã qua đời.
Đối với anh ta mà nói, vui vẻ trong âm mưu đó, mới là niềm vui lớn nhất của cuộc sống.
Ngoài ra, Lục Hoa Đào đã già rồi, nhưng mà anh ta còn trẻ. Tương lai của nhà họ Lục, còn cần con rắn độc anh ta bảo vệ. Nếu không, chỉ dựa vào tên thừa kế ngu xuẩn Lục Gia Nhiên đó, nhà họ Lục vẫn có thể giữ được tài sản địa vị sao?
Anh Xà cười nói: “Ông yên tâm, mọi thứ tôi làm, cũng là vì nhà họ Lục, vì đứa con Lục Gia Nhiên của ông mà thôi.”
Anh ta sẽ nhìn Lục Gia Nhiên đi từng bước lên cao, từ đó cũng nuốt tất cả tài sản của cả thành phố.
Điều này chính là báo đáp của anh ta dành cho nhà họ Lục.