Lâm Học Nguy đi vào tầng hầm của bệnh viện thẩm mỹ này.
Trên hành lang tối đen không có cửa sổ, hai bên đều là giá đỡ inox lạnh lẽo, bên trên bày biện các loại tiêu bản nội tạng cơ thể con người, xung quanh tràn ngập mùi formaldehyde và mùi thuốc khử trùng.
Đằng sau cầu thang của hành lang có một cánh cửa sắt hẹp, đây chính là chỗ sâu nhất của bệnh viện thẩm mỹ, cũng là nơi viện trưởng Kiều sắp xếp để giam giữ hai con tin.
“Lạch cạch.” Một âm thanh nhỏ vang lên.
Cửa sắt được cắm chìa khóa, chầm chậm xoay tròn mở ra, Lâm Học Nguy đi vào.
Sau cửa sắt là một cảnh tượng bẩn thỉu, trên mặt đất có hai bóng người một lớn một nhỏ đang nằm. Hai mắt của bọn họ bị vải đen bịt kín, hai tay hai chân đều đang bị xiềng xích nặng nề trói lại, nhìn qua trông giống như hai phạm nhân bị tuyên án tử hình.
Lâm Học Nguy là người thích sạch sẽ, anh ta tránh né một vết máu đã đông cứng thành màu đen trên mặt đất đi đến trước mặt hai người họ.
“Giang Thu Trì, đã lâu không gặp.”
Trong bóng tối yên lặng không một tiếng động bỗng vang lên một câu này, rất giống với âm thanh của ma quỷ.
Giang Thu Trì đang nằm dưới đất không trả lời anh ta. Thực ra, anh ta cũng không còn sức để đối phó Lâm Học Nguy nữa.
Đêm hôm trước, trong khi vật lộn với hai tên sát thủ, đùi phải của anh ta đã bị một viên đạn bắn trúng, trên người cũng có rất nhiều vết thương. Máu trên mặt đất hoàn toàn là từ cơ thể của anh ta mà ra.
Lâm Học Nguy nhíu mày, quay lại nhìn viện trưởng Kiều, giọng nói có chút oán trách: “Không phải đã bảo cậu tra tấn bọn họ từ từ sao? Cậu ta tàn tật rồi thì sau này sao có thể đàm phán với Giang Thiên Tuyền một cái giá tốt được nữa?”
“Anh Lâm, chuyện này là do em sơ sót.” Viện trưởng Kiều vô cùng tôn kính anh ta, cúi đầu khom lưng giải thích: “Em chỉ nghĩ khiến thằng nhóc này thê thảm hơn một chút thì sau này Giang Thiên Tuyền sẽ càng đau lòng vì con trai hơn. Tất nhiên sẽ móc ra nhiều tiền hơn để giao dịch.”
Nghe thấy bọn họ nói đến tên của ba mình, lúc này Giang Thu Trì mới có chút phản ứng, anh ta lạnh lùng nói: “Lâm Học Nguy, việc tôi làm một mình tôi gánh chịu, anh đừng có liên lụy đến người nhà của tôi.”
“Chuyện này không do cậu quyết định.” Lâm Học Nguy ngồi xổm xuống, anh ta dùng ánh mắt như đang đánh giá một con mồi vừa lòng để nhìn Giang Thu Trì, ung dung nói: “Cậu muốn trách thì hãy trách ba cậu Giang Thiên Tuyền có tài sản hơn 50 tỉ tệ. Tôi cũng rất muốn biết, nếu như Giang Thiên Tuyền biết được đứa con trai ngoan là cậu đã tự tay giết chết Chu Phong Lăng thì ông ta còn đồng ý móc sạch gia sản để chuộc thân cho cậu hay không?”
Anh ta nên nghĩ đến từ trước, Lâm Học Nguy vẫn luôn âm thầm ngấp nghé tài sản của tất cả hào môn trong thành phố. Nhà họ Lục, chỉ là con rối để anh ta thu thập tài sản mà thôi.
Trừ nhà họ Lục ra, nhà họ Giang của anh ta bây giờ cũng trở thành con cừu non để Lâm Học Nguy dọa dẫm bắt chẹt tiền của.
Phải biết rằng, con rắn này vốn là đệ tử thân truyền của Lục Hoa Đào. Sau khi anh ta trở thành chó săn của nhà họ Lục thì đã học được tính toán hám lợi của Lục Hoa Đào.
Nhưng cho dù Giang Thu Trì nghiến răng nghiến lợi đến đâu, anh ta cũng chỉ là một tù nhân vô dụng mà thôi.
Lâm Học Nguy rất thưởng thức sự phẫn nộ bất lực của Giang Thu Trì, bởi vì đây là sự chứng minh anh ta là một kẻ mạnh: “Cậu nên gọi tôi là thầy Lâm mới phải chứ, đúng không? Học sinh tốt của tôi.”
Năm đó Bạch Tường Tường giới thiệu anh ta vào làm gia sư cho Giang Thu Trì. Từ đó về sau, anh ta mới biết được cuộc sống của con cháu nhà giàu là như thế nào?
Trong khi những đứa trẻ mồ côi như bọn họ đang giãy dụa sinh tồn trong sự mệt mỏi vô tận thì một bộ quần áo của cậu chủ nhỏ nhà họ Giang đã chi trả được tiền ăn uống trong vòng một năm của cô nhi viện.
Giang Thu Trì cho anh ta một chút bố thí, chính là sự “ban thưởng” mà anh ta không tưởng tượng được, dường như còn đang giày xéo tôn nghiêm của anh ta.
Cho nên từ đó trở đi, anh ta liền bắt đầu vô cùng ghen ghét Giang Thu Trì.
Dựa vào cái gì mà bọn họ có được sự che chở của ba mẹ, còn anh ta lại chỉ có thù hận?
Dựa vào cái gì mà Giang Thu Trì lại là người thừa kế của gia sản trăm nghìn tỉ còn anh ta lại phải trở thành chó săn của Lục Hoa Đào?
Ông trời bất công như vậy, vậy thì anh ta sẽ tự đoạt lấy công bằng, để nhà họ Giang sau này đều trở thành chó săn của anh ta.
Điều này cũng là tinh hoa mà trước đây anh ta đã học được trong “lợi ích học” từ Lục Hoa Đào.
Thực ra bản thân anh ta cũng không phải người tham tiền, nhưng anh ta biết rằng chỉ khi có tiền mới có thể thu mua lòng người và công cụ giết người, vạch ra những âm mưu hoàn mỹ hơn.
Ví dụ như lúc Tiêu Văn Đông chế tạo ba vụ án nổ bom liên hoàn anh ta đã dùng đến một tỉ tệ để chuẩn bị mấu chốt, nếu không thì bảo vệ của nghĩa trang đã sớm phá hủy kế hoạch của bọn họ.
Vậy mới nói, Giang Thu Trì là một con cừu béo không tệ. Chỉ cần anh ta còn thì có thể dần dần làm thịt nhà họ Giang, anh ta cũng không muốn bỏ qua khối tài sản hơn 50 tỉ tệ của bọn họ.
“Phi.” Giang Thu Trì nhổ nước bọt, đương nhiên là anh ta biết Lâm Học Nguy đang mưu đồ điều gì. Anh ta cũng cười lạnh: “Tôi chỉ hận rằng đến lúc chết Tường Tường cũng không biết được bộ mặt thật của anh.”
“Nhưng cậu cũng đừng quên, là hai chúng ta đã liên thủ giết chết cô ấy.” Giọng nói của Lâm Học Nguy trầm lặng như nước.
“Là anh dẫn dụ tôi hợp tác với anh.” Hai mắt Giang Thu Trì đỏ ngầu như máu. Những năm nay, nếu không phải anh Xà chỉ dẫn từng bước từng bước một thì sao anh ta có thể rơi vào tình trạng như bây giờ?
“Bản thân thua cuộc thì đừng trách người khác.” Lâm Học Nguy lạnh lùng đáp: “Đừng quên, cậu cũng muốn giết Chu Phong Lăng.”
“…”
Giang Thu Trì lập tức á khẩu không trả lời được.
Không sai, là thù hận đã từng che kín đôi mắt thiếu niên của anh ta, dẫn đến việc anh ta vĩnh viễn không thể quay đầu.
Bỏ qua Giang Thu Trì, ánh mắt của Lâm Học Nguy chuyển sang đứa trẻ năm tuổi bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp con trai của nhà họ Lục, anh ta đã nghe nói Lục Hoa Đào rất thích đứa trẻ này từ lâu, còn có ý định đưa nó sang Mỹ.
Không thể không nói, đứa trẻ này có vẻ ngoài rất đáng yêu, không hổ là kết tinh của Lục Gia Nhiên và Nhan Lôi, nó kế thừa toàn bộ những ưu điểm trên gương mặt của ba mẹ, xem ra sau này sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai.
Thậm chí anh ta có thể thấy được bóng dáng trước đây của Tường Tường trên gương mặt của cậu bé Nhan Lỗi, thiếu nữ tám tuổi ngây thơ cũng là một đứa trẻ mũm mĩm như vậy, mắt to, có hai hàng lông mi rất dài.
Nhưng điều khác biệt với Giang Thu Trì và Bạch Tường Tường chính là, Nhan Lỗi chỉ là đứa con riêng không có danh phận, cho đến nay nhà họ Lục vẫn chưa hề công khai thừa nhận thân phận của Nhan Lỗi.
Cho dù là giới nhà giàu ở bản địa cũng ít có ai biết là Lục Hoa Đào có một đứa cháu trai ruột.
Còn cả Lục Gia Nhiên, khi người của anh ta đưa đứa bé đi, Lục Gia Nhiên hoàn toàn không thèm đuổi theo, cứ như vậy để bọn họ cướp đi đứa con riêng này.
Vậy mới nói, bắt cóc Giang Thu Trì có hiệu quả và lợi ích kinh tế rất lớn. Nhưng bắt cóc Nhan Lỗi thì ngoại trừ cho cảnh sát chút bài học ra thì cũng không thể uy hiếp nhà họ Lục đưa ra lợi ích gì để trao đổi.
Lâm Học Nguy không phải người làm chuyện vô ích, anh ta suy nghĩ một chút liền hiểu ra bắt cóc Nhan Lỗi không hề có lợi ích về kinh tế. Cho dù có treo chân của đứa bé lên đến mức tàn phế thì có lẽ nhà họ Lục cũng không buồn để mắt tới.
Chỉ có Nhan Lôi sẽ đau lòng vì con của mình. Mà bây giờ, Nhan Lôi đang lấy nhật ký Tường Tường ra để trao đổi với anh ta.
Nghĩ đến đây, Lâm Học Nguy có chút tò mò, Nhan Lôi thông minh như vậy sẽ sinh ra đứa con như thế nào đây?
Vậy là anh ta ngồi xuống hỏi: “Lỗi Lỗi, cháu nói cho chú nghe, ngày nghĩa trang xảy ra nổ bom, cháu làm sao thế nào mà một mình đánh ngã được hai người lớn?”
Cơ thể nhỏ nhắn của đứa bé run lên, dường như nó đã bị dọa sợ đến không nói nên lời.
Nghe đến đây, Giang Thu Trì quát lớn: “Có chuyện gì thì anh nhằm vào tôi, đừng làm khó dễ một đứa trẻ năm tuổi.”
Viện trưởng Kiều ở bên cạnh nói: “Cậu câm miệng, ở đây không có chỗ cho cậu lên tiếng.” Dừng lại một chút, anh ta giới thiệu: “Anh Lâm, em đã quan sát suốt hai ngày nay rồi. Đứa bé này không có chỗ nào đặc biệt, suốt ngày chỉ biết khóc lóc gào thét đòi mẹ, thực sự là nó đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta sao?”
Lâm Học Nguy khẽ gật đầu, trước nay anh ta vẫn chưa yên tâm về đứa trẻ này, nghi ngờ liệu nó có phải là một đứa trẻ thiên tài hay không? Vậy nên đã bảo viện trưởng Kiều lặng lẽ đặt một chiếc camera nhỏ, lén quan sát phản ứng của nó.
Kết quả phát hiện, thực ra Nhan Lỗi không khác gì những đứa trẻ năm tuổi bình thường.
Vậy nên, đứa trẻ năm tuổi có thể thông minh trước tuổi đến đâu?
Cho dù là thiên tài nhi đồng có mà tìm được trong vạn người như anh ta cũng phải đến tám tuổi mới bắt đầu lộ ra trí thông minh vượt trội.
Lâm Học Nguy im lặng, anh ta nửa đùa nửa thật uy hiếp: “Lỗi Lỗi, nếu cháu không nói thật thì cái chú vẫn luôn đi cùng con đó sẽ phải chết trước mặt cháu.”
“Oa!” Cậu nhóc bị dọa đến sợ hãi, lập tức khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi trào ra, cầu khẩn một cách đáng thương: “Đừng, đừng làm hại chú Giang.”
“Vậy cháu nói cho chú Lâm biết, con làm thế nào, hả?”
“Là, là mẹ bảo cháu làm như vậy…” Cậu nhóc kể lại những chuyện xảy ra ngày đó một cách đứt quãng.
Từ trong lời của cậu bé, tất cả mọi hành vi của mình đều là nghe theo chỉ dẫn của mẹ. Cậu bé nói coi dùi cui điện là một đồ chơi rất vui, chỉ muốn đùa giỡn với hai bác trai đó, vừa mới đẩy cửa vào đã dùng dùi cui đâm vào hai người họ.
Lâm Học Nguy nghe xong lại càng khâm phục Nhan Lôi, vậy mà lại cho đứa con năm tuổi của mình đi đối phó với tội phạm. Ý kiến này khó tránh khỏi có chút độc ác, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt vì không có ai lại đi đề phòng một đứa bé năm tuổi.
“Chú Lâm, cháu nói xong rồi… chú có thể cho cháu thứ gì đó để ăn được không?” Cậu bé thực sự đói muốn chết.
“Có thể.” Lâm Học Nguy suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Còn một vấn đề nữa, chỉ cần cháu thành thật nói ra, chú sẽ để bác này đưa cháu lên trên đi ăn đồ ăn ngon.”
“Vâng…”
Cậu bé nuốt một ngụm nước bọt.
Vấn đề của Lâm Học Nguy là: “Mẹ cháu có từng nhắc với cháu rằng dì Bạch Tường Tường của cháu có viết một quyển nhật ký?”
“Có ạ.” Cậu bé thốt lên mà không cần nghĩ ngợi: “Lần trước mẹ cháu đến nhà ông bà ngoại chơi, ông bà cho mẹ cháu một quyển nhật ký mà dì viết. Cháu muốn xem nhưng mẹ cháu không cho xem, nói là trong nhật ký đó có một con rắn.”
“Là con rắn thế nào?”
Cậu bé có chút rụt rè sợ hãi mà nói: “Hình như là con rắn mà dì nuôi từ nhỏ.”
“…” Lâm Học Nguy im lặng trong chốc lát, câu nói này cũng thật chuẩn xác.
Nếu nói như vậy thì nhật ký Tường Tường thực sự tồn tại, hơn nữa luôn được bảo quản trong tay vợ chồng nhà họ Bạch. Hiện tại, quyển nhật ký này rơi vào tay Nhan Lôi.
“Chú ơi cháu đói, chú có thể đưa cháu đi ăn cái gì không…” Cậu bé tội nghiệp nói.
“Được.”
Tia sáng trong hầm ngầm rất u ám, câu nói này của Lâm Học Nguy cũng rất bình thản. Nhưng lại khiến viện trưởng Kiều giật nảy cả mình, anh ta không khỏi nhắc nhở: “Anh Lâm, đứa bé này là con trai nhà họ Lục…”
“Lục Gia Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến đứa bé này. Nếu không, khi mọi người đi bắt cóc nó thì dù thế nào Lục Gia Nhiên cũng sẽ đuổi theo.” Trong giọng điệu của Lâm Học Nguy tràn ngập sự trào phúng: “Điều này chứng minh anh ta không quan tâm đến sự sống chết của con trai, các cậu đã bắt một con tin không hề có giá trị.”
Nghĩ lại thì cũng có lý, nhưng viện trưởng Kiều vẫn không cam tâm, tiếp tục nói: “Dù sao nó cũng là cháu trai của Trần Trung Lương…”
“Ba ruột của nó là Lục Gia Nhiên, liên quan gì đến nhà họ Trần? Tôi không nghĩ là Trần Trung Lương quan tâm đến đứa cháu không có quan hệ máu mủ này được bao nhiêu.” Lâm Học Nguy xé vỏ một thanh kẹo cao su, bỏ vào trong miệng rồi bắt đầu nhai: “Trên đời này, có lẽ chỉ có mẹ Nhan Lôi của nó thực sự quan tâm đến sự sống chết của nó mà thôi.”
Viện trưởng Kiều thở dài, điều này cũng đúng: “Nhưng chí ít nó có thể uy hiếp được Nhan Lôi, người phụ nữ kia năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của anh, chúng ta cũng không ngại cho cô ta một đòn phủ đầu?”
Nhan Lôi à?
Anh ta lại cảm thấy, sau khi cô mặc chiếc váy trắng kia vào, anh ta thực sự có chút rung động.
Khó trách Lục Gia Nhiên lại chọn cô làm tình nhân thế thân, hóa ra thực sự có một cô gái có thể thừa kế vẻ xinh đẹp của Bạch Tường Tường, lại còn có tài năng xuất chúng hơn cả Bạch Tường Tường.
Nói thật lòng, anh ta rất tán thưởng Nhan Lôi: “Cô ấy là một cô gái còn hoàn mỹ hơn cả Tường Tường.” Dừng một chút, anh ta thở dài: “Có điều cô ấy cũng không phải Tường Tường, cho dù có giống hơn đi chăng nữa thì cũng không phải.”
Viện trưởng Kiều im lặng mọi đứa trẻ trong cô nhi viện đều biết Bạch Tường Tường là thanh mai trúc mã của lão đại.
Anh Xà luôn ra tay độc ác với mọi người phụ nữ trên thế gian này, nhưng chỉ có Bạch Tường Tường đã từng được anh ta đối xử vô cùng dịu dàng.
“Vậy… chúng ta đưa đứa bé này quay về?” Viện trưởng Kiều cân nhắc suy nghĩ của anh ta.
“Đưa lên trước rồi nói sau.” Lâm Học Nguy nhổ kẹo cao su ra, anh ta vẫn còn có chuyện muốn nói với Nhan Lôi.
Thình thịch! Thình thịch!
Trong bóng tối, nhịp tim của Nhan Quốc Hoa không khỏi tăng lên vài nhịp.
Lâm Học Nguy… không, là anh Xà, cậu ta nắm chắc lòng người vô cùng tinh tế chuẩn xác.
Một con rắn độc như vậy, nếu không phải ông diễn xuất tốt, có thể lừa gạt bọn họ thì e là đã bị ra tay từ lâu.
***
Chỉ chốc lát sau, cậu bé được đưa ra khỏi hầm.
Hai mắt cậu bé vẫn bị vải đen bịt kín, không nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Trên đường, viện trưởng Kiều vẫn luôn bế nó. Nhan Quốc Hoa giả vờ run lẩy bẩy, trên thực tế ông đang dùng mũi để phân tích mùi hương xung quanh.
Rất nhanh ông đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng và dung dịch formaldehyde. Căn cứ vào hai mùi này, ông đoán rằng nơi này rất có thể là một bệnh viện hoặc một tầng hầm của viện y học.
Hơn nữa hành lang của tòa nhà này phải dùng 53 bước chân mới có thể đi đến, nơi này chắc chắn phải là một tổ hợp kiến trúc rất lớn.
Đến phòng làm việc của viện trưởng ở tầng 1, viện trưởng Kiều đặt cậu bé xuống. Khi Nhan Quốc Hoa được đặt xuống đất, ông giả vờ vô ý bám vào vạt áo của anh ta. Chiếc áo khoác này rất dài, quá đầu gối, người này hẳn là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Hiện tại đang là lúc mặt trời lên cao, bên ngoài có chim hót hoa nở nhưng lại không có tiếng còi ô tô. Điều này chứng minh môi trường xung quanh bệnh viện rất tốt, có lẽ là ở vùng ngoại ô mà không phải ở gần đường.
Lâm Học Nguy dặn dò viện trưởng Kiều thêm vài câu rồi rời đi trước, viện trưởng Kiều cũng có một cuộc phẫu thuật phải làm nên dứt khoát trói cậu bé rồi ném vào trong một ngăn tủ, cài chốt lại rồi rời khỏi văn phòng.
Bọn họ đều cho rằng chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi, trói nó rồi giam lại thì nó sẽ không tạo được sóng gió gì nữa.
Đợi hai người lớn đi rồi, Nhan Quốc Hoa lập tức ngừng khóc.
Nói thật thì Lôi Lôi làm không tệ, con bé chủ động nhắc đến nhật ký của Bạch Tường Tường với anh Xà, khơi gợi một chút lòng trắc ẩn của anh Xà với “người nhà họ Bạch”. Như vậy mới khiến anh Xà buông lỏng cảnh giác để ông rời khỏi tầng hầm lạnh lẽo tối om đó.
Con gái trưởng thành và thay đổi khiến ông cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng bây giờ trước mắt ông lại là một vấn đề khác, làm thế nào để thoát khỏi ngăn tủ?
Việc đầu tiên ông cần phải làm là cởi dây thừng.
Việc này rất dễ, trước đó khi bọn chúng trói hai tay của ông lại, ông cố ý nắm hai tay thành quyền. Lúc đó giữa hai lòng bàn tay của ông trống rỗng, như vậy thì chắc chắn sẽ để lại chỗ trống để giãy dụa.
Sau đó ông lại nhổ một chút nước bọt vào cổ tay, dùng nước bọt như dầu bôi trơn, cuối cùng là dùng sức giãy giụa, hai tay sẽ thoát khỏi dây trói.
Đây đều là những kỹ xảo trói tay sau lưng mà ông học được khi làm lính trinh sát, khi bị nghi phạm trói chặt hai tay, hai nắm tay nhất định phải nắm hờ tạo thành lỗ trống, như vậy cổ tay mới có không gian hoạt động. Mà nước mũi, nước bọt của cơ thể người đều có thể coi như dầu bôi trơn mà sử dụng.
Hai tay cuối cùng cũng được tự do, Nhan Quốc Hoa gỡ mảnh vải che mắt xuống, nhưng xung quanh vẫn là một màu đen kịt. Bản thân ông đang ở trong một cái tủ, chỉ có chỗ khe hở là lộ ra một tia sáng.
Ông vội vàng đổi tư thế nằm xuống, đưa mắt nhìn qua khe hở, chỉ thấy trong căn phòng này treo tuyên ngôn của y tá Nightingale.
Bên cạnh Nightingale là một cái quảng cáo [Y học, bạn khiến cuộc đời này trở nên tươi đẹp hơn. Bởi: bệnh viện thẩm mỹ XX]
Hóa ra ông đang bị giam trong một bệnh viện thẩm mỹ.
Nhan Quốc Hoa im lặng một lúc, đổi lại tư thế, dốc hết toàn lực đẩy cửa tủ ra, nhưng chỉ có thể đẩy ra một khe nhỏ, ngoài ngăn tủ đang bị một cái chốt cửa đóng lại. Ngay cả ngón út nhỏ nhất của ông cũng không chen ra được.
Bây giờ nên làm gì đây?
Nhan Quốc Hoa phân tích kết cấu hạ chốt then cửa, nhất định phải rút được then cửa ra thì mới có thể chạy trốn.
Nhưng trong tay ông không có công cụ nào khác, đành phải lục lọi trong chiếc tủ này.
Vừa vặn trong góc tủ có đặt một quyển tạp chí làm đẹp, ông liền xé một mảnh bìa tạp chí ra, tạo thành một tấm thẻ nhỏ, đẩy chiếc thẻ qua khe hở rồi dần dần đẩy ra.
Tuyệt chiêu mở chốt cửa từ bên trong này là kỹ xảo mà ông học được từ một “hải tặc” trộm cắp vô địch toàn thành phố khi ông vừa gia nhập đội cảnh sát hình sự.
Lúc đó ông chỉ tò mò những tên trộm này bình thường mở khóa như thế nào nên bản thân cũng học được một mẹo nhỏ. Thật không ngờ rằng nhiều tài sẽ lợi thân, Nhan Quốc Hoa này cũng có lúc dùng đến những tiểu xảo mở khóa của bọn trộm…
Chỉ chốc lát sau, chốt cài cửa bị ông dùng chiếc thẻ đẩy ra ngoài, ông nhẹ nhàng đẩy một cái lập tức từ trong ngăn tủ nhảy ra ngoài.
Khi vừa rơi xuống đất chân trái lập tức truyền đến cảm giác đau nhói như kim châm, ông nhất thời không chống đỡ được, ngã nhào trên mặt đất. Con mẹ nó! Những tên cướp đáng chết này treo ngược ông lên cả nửa ngày, hiện giờ chân trái đã bị gãy xương, vô cùng đau đớn.
Mối thù này Nhan Quốc Hoa âm thầm ghim lại, thằng nhãi Lâm Học Nguy đó! Thằng nhãi anh Xà trời đánh. Cậu ta dám bắt giam ông, bắt cóc Nhan Quốc Hoa ông, đây đúng là sự nhục nhã nhất trong cả cuộc đời ông mà.
Đương nhiên, đây không phải là lúc chửi bới đám súc sinh này, đã từng làm chỉ huy của lính trinh sát, Nhan Quốc Hoa phát huy tố chất của quân nhân. Ông lập tức quan sát xung quanh, phát hiện chỉ có một cánh cửa sổ là có thể thoát ra ngoài.
Thế là, ông bò lên trên bệ cửa sổ rồi nhảy xuống dưới. Lần này ông đã có kinh nghiệm, chỉ dùng chân phải rơi xuống đất.
Bên ngoài là vườn hoa phía sau của bệnh viện, trên đường nhỏ khắp nơi đều có camera. Nhan Quốc Hoa không dám rời khỏi vườn hoa, dứt khoát bám vào tường nằm rạp trên mặt đất, dùng đầu gối để bò đi.
Như vậy thì chân trái đang bị thương sẽ không cần dùng sức.
Khó khăn lắm ông mới bò đến đầu cuối của vườn hoa, phía trước là bãi đỗ xe của bệnh viện.
Lúc này sương mù vẫn chưa tan hết, thời gian vẫn đang là sáng sớm, cả bãi đỗ xe chỉ có một chiếc xe Benz màu trắng.
Nhan Quốc Hoa bò tới cửa trước của xe, cửa trước bị khóa. Đến cửa sau, cửa sau cũng khóa.
Cuối cùng, ông gần như không còn ôm hi vọng bò đến cốp sau xe. Đưa tay lên với lấy nó, không ngờ cốp xe bỗng nhiên lại nhúc nhích.
May mắn thay, chủ của chiếc xe Mercedes này lại sơ ý chủ quan quên khóa cốp xe.
Nước đã đến chân, cũng không còn cách nào khác.
Ông chỉ có thể trốn vào trong chiếc xe này, đánh cược một lần, xem xem có thể nhân cơ hội này mà ra khỏi bệnh viện hay không.
Sức lực của em bé năm tuổi có hạn, chỉ nhấc lên được một chút liền bò vào cốp xe.
Giờ phút này chân trái của ông gần như đã mất đi tri giác, vì đói khát nên thậm chí bên tai còn xuất hiện những âm thanh kỳ lạ.
Cũng may tính nhẫn nại của ông rất tốt mới có thể cắn răng không kêu một tiếng. Trên thực tế, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
***
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Một cô gái trẻ xinh đẹp ăn mặc theo phong cách hiphop là vị khách đầu tiên của bệnh viện thẩm mỹ này.
Vừa tiêm botox xong, cô ấy trở lại bãi đỗ xe lấy chiếc xe Mercedes này, lái xe ra khỏi bệnh viện một cách hoàn toàn thuận lợi.
Cùng lúc đó, Lâm Học Nguy đang gọi điện cho đồng bọn ở nước Mỹ, chỉ huy cho bọn họ đàm phán với Nhan Lôi. Dùng “Nhật ký Tường Tường” để đổi lấy con trai thì được, nhưng Giang Thu Trì phải ở lại, giá trị của hai người này hoàn toàn khác nhau.
Mà viện trưởng Kiều thì đang làm một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không phân tâm đi xem tình hình trong phòng làm việc.
Lâm Học Nguy và viện trưởng Kiều không hề ngờ rằng “cậu bé” năm tuổi này lại có được linh hồn của một lão cảnh sát hình sự năm mươi tuổi, vậy mà lại có siêu nhân nhập vào người, bật chế độ hack trốn thoát.
Lúc đầu tất cả mọi thứ đều thuận lợi, chỉ có điều cô gái kia là người không phối hợp nhất của ngày hôm nay.
Vừa ra khỏi bệnh viện, cô ấy bắt đầu bật nhạc Rock n’Roll lên. Nhan Quốc Hoa biết mình đã an toàn liền nhanh chóng gõ gõ lên lớp cửa thủy tinh của cốp xe. Nhưng cô gái đang ngồi trên ghế lái ở phía trước lại đang chìm đắm trong âm nhạc, không hề nghe thấy động tĩnh ở phía sau.
Đáng chết! Nhan Quốc Hoa hét lên một tiếng. Nhưng chiếc xe này có hiệu quả cách âm rất tốt, cô gái hip hop vẫn không nghe thấy gì.
Một lúc sau, chiếc xe này cuối cùng cũng dừng lại. Nhan Quốc Hoa biết gõ lên cửa thủy tinh không có tác dụng gì, ông dứt khoát cuộn nắm tay nhỏ lại, dùng lực nện vào nóc xe phía sau.
Cô gái ăn mặc hiphop vừa mới dừng xe lại thì nghe thấy một tiếng “ầm” từ trong cốp xe phía sau truyền đến.
Cô ấy giật mình kêu lên một tiếng, đại não và da đầu đều run lên, sao trong cốp xe sau của mình lại có tiếng động?
Cô gái bị dọa đến run rẩy, cô ấy không dám một mình đi mở cốp xe, vậy là vội vàng gọi điện thoại tìm bạn trai đến giúp đỡ: “Anh mau đến đây xem đi, trong cốp sau xe của em hình như có vật gì đó đang động đậy.”
Bạn trai cứ nghĩ là cô ấy đang nói đùa, vậy là đi xuống dưới lầu, thờ ơ nhấn nút mở cốp xe rồi tay trái dùng lực nhấc cửa cốp xe lên.
Cậu bé vô cùng yếu ớt, lộ ra đôi mắt nho nhỏ đang rụt rè nhìn hai người họ.
Cặp đôi này lập tức sững sờ ngay tại chỗ, sao trong xe này lại có một cậu bé?
Nhan Quốc Hoa ho khan một tiếng, ông cũng không biết hai người trước mặt là ai, nhưng chỉ có thể đánh cược một lần: “Anh chị ơi, em bị người ta bắt cóc lừa bán… anh chị có thể cho em mượn điện thoại một chút được không? Em muốn gọi cho mẹ của em.”
Âm thanh yếu ớt của cậu bé tựa như một sợi dây diều mỏng manh trong mưa bão, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Lúc này cặp đôi đó mới nhận ra đây là việc lớn, bọn họ vội vàng ôm cậu bé ra, cô gái hiphop tốt bụng lấy điện thoại ra hỏi: “Em bé, số điện thoại của mẹ em là bao nhiêu? Chị giúp em liên lạc với người nhà.”
Nhan Quốc Hoa đọc số điện thoại của con gái. Một lúc sau, Nhan Lôi nhận điện thoại, cô vừa mới trao đổi điều kiện với người phát ngôn của anh Xà, đồng ý dùng nhật ký Tường Tường đổi lấy sự an toàn của con trai.
Nhan Lôi vừa nghe điện thoại, Nhan Quốc Hoa để tiết kiệm thời gian liền nói ngắn gọn: “Lôi Lôi, ba trốn ra ngoài được rồi… Giang Thu Trì vẫn còn bị nhốt ở dưới tầng ngầm… Mọi người mau phái vài đội đặc công đến bệnh viện thẩm mỹ XX. Anh Xà Lâm Học Nguy đang ở đó.”
Ông biết thời gian chính là mấu chốt của tất cả mọi chuyện.
Ông lợi dụng thân phận cậu bé năm tuổi một cách hoàn mỹ để đánh yểm hộ, lúc này vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, còn tiết lộ vị trí cụ thể của anh Xà.
Nếu như đặc công có thể đi đến bệnh viện thẩm mỹ kịp thời… vậy thì, con rắn độc này có chắp cánh cũng khó mà thoát được.