Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 10





Lương Dĩ Toàn vào biệt thự mới phát hiện ra, hiện trường ghi hình hôm nay giống như đặc biệt trống rỗng.
Không có tình huống đặc biệt, nội cảnh biệt thự quả thật sẽ không có nhân viên công tác, nhưng ngoại cảnh xung quanh vẫn cần phải quay.
Mỗi cửa vào biệt thự đều có máy quay, khách mời ra ngoài thì tổ quay phim sẽ đi theo.
Nhưng đêm nay cho dù là Trình Lạc đi bộ cùng cô, hay là lúc mọi người đứng ở ngoài viện, cũng không có máy quay xuất hiện.
Trái lại ở phòng nhỏ bên cạnh lại đèn điện sáng trưng, nhân viên công tác tập trung đông đủ.
Trình Lạc với Lương Dĩ Toàn phân tích, chắc là hiệu quả tập hai quá kém, tổ tiết mục đang họp khẩn, xem làm thế nào để cứu cục diện lại.
“Bảo nam khách mời cô lập cậu, vừa quay vừa chiếu mà cũng dám gây sự, lần này thật sự chơi rồi?” Trình Lạc ở trong phòng lặng lẽ châm chọc, “Hiện tại cư dân mạng đều như Sherlock Holmes, huống hồ lại thay đổi rõ ràng như vậy, cắt nối biên tập nát tươm như vậy… Sớm biết tổ tiết mục muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm mình sẽ không tới tham gia nữa.”
Lương Dĩ Toàn vẫn đang suy nghĩ tới chuyện Thẩm Tế không bỏ phiếu, nghe thấy câu này mới dời lực chú ý: “Vậy ban đầu tại sao cậu tham gia chương trình này?”
“Cậu nhìn mình giống tới yêu đương à?”
Lương Dĩ Toàn lắc lắc đầu.
Trong tuần trước, Trình Lạc vẫn như nhân vật quần chúng, ở đâu có đấu trường tu la sẽ có mặt cô, xem náo nhiệt tới hăng say, nhưng với chuyện vẫn luôn không nhận được tin nhắn nào, cô lại không có chút đau khổ nào, giống như anh em với nam khách mời, tin nhắn gửi đều là cùng hưởng ân huệ.
“Vậy là được rồi, mình á, chủ yếu là đến tìm linh cảm sáng tác.

Tính viết phim thần tượng, lại không có kinh nghiệm yêu đương, liền đến xem xem người ta yêu đương thế nào.” Trình Lạc rút laptop dưới gối ra, qua chỗ Lương Dĩ Toàn.
‘Round 1’ ‘Round 2’ ‘Thẩm Tế VS Lâm Tiếu Sinh’ ‘Lương Dĩ Toàn VS Phan Ngọc’… một đống ghi chú lướt qua.
“…” Hóa ra thật sự là đến làm quần chúng.
“Tham gia tổ tiết mục, mấy ngày nay không có tình trạng bình thường có thể khiển mình học hỏi thêm rồi.” Trình Lạc thở dài, vừa dứt lời, điện thoại rung lên.
Tổ tiết mục gửi tin nhắn tới, “Mời các vị nữ khách mời tới phòng khách lầu hai tiến hành lựa chọn địa điểm hẹn hò vào thứ bảy này, mỗi địa điểm hẹn hò đều đại diện cho một nam khách mời.

Nhắc nhở nhỏ: Trong quá trình hẹn hò khả năng có nam khách mời số 4 xuất hiện, mong mọi người chuẩn bị tiếp đón thật tốt…”

Dựa theo lẽ thường của show hẹn hò, tổ tiết mục sẽ đợi quan hệ giữa sáu khách mời đạt tới ngưỡng nhất định, rồi sẽ tiến hành đưa nam khách mời số bốn và nữ khách mời số bốn tới, phá vỡ cục diện.
Tục gọi là đập vỡ sân bãi.
“Tự liệu sống đến rồi!” Trình Lạc đụng đụng Lương Dĩ Toàn, “Cậu muốn hẹn với ai, mình thì ai cũng được, có muốn mình giúp cậu loại trừ lựa chọn sai không?”
Trình Lạc là thật lòng đề nghị, nhưng cũng biết tính tình bình thản của Lương Dĩ Toàn chắc chỉ nói là tùy tiện, đã chuẩn bị sẵn là từ chối, không nghĩ tới Lương Dĩ Toàn trầm ngâm một lúc, nhìn ngoài cửa sổ, rồi nhỏ giọng nói: “Mình muốn…”
Trình Lạc nháy mắt cười ra hiệu, làm động tác ‘OK’.
***
Phòng khách lầu hai, ba nữ khách mời ngồi vây quanh bên bàn trà.
Trên bàn trà đặt ba tấm thẻ, lần lượt viết từng địa điểm hẹn hò và các từ khóa.
Nữ khách mời sẽ căn cứ vào từ khóa để lựa chọn.
Chỉ là…
Trình Lạc lướt qua một vòng…
Một, đài phun nước, rạp chiếu phim, vòng đu quay.
Hai, giá cắm nến, ly thủy tinh, đàn phong cầm (đàn Accordion).
Ba, cờ lê, dầu máy, động cơ.
Cũng chẳng khác nào trực tiếp viết tên lên.
Nhớ tới ước định với Lương Dĩ Toàn, Trình Lạc cắn răng cầm lấy tấm thẻ thứ ba, cười ha ha: “Cái này rất đặc biệt, rất thích, rất thu hút, không ai muốn tranh với tôi chứ?”
Ánh mắt xin lỗi nhìn Trình Lạc.
Phan Ngọc cười cười giơ tay lên: “Nếu như vậy, tôi liền chọn…”
“Tôi muốn chọn cái này.” Lương Dĩ Toàn cũng đưa tay ra, đầu ngón tay đặt lên tấm thẻ thứ hai.
Tay Phan Ngọc ngừng lại: “Khéo như vậy, đây là nhà hàng Tây rồi, tôi còn nghĩ bình thường công việc bận rộn, lâu rồi không có cơ hội ăn đồ Tây rồi…”
Lương Dĩ Toàn cúi mắt nhăn mày lại, do dự một chút liền cầm tấm thẻ lên, ngẩng đầu nhìn Phan Ngọc: “Tôi biết làm cơm Tây, hôm nào tôi làm cho cô ăn.”
“…” Phan Ngọc đang muốn lấy tấm thẻ bị nén lại, nhìn Lương Dĩ Toàn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cố chấp, một chút cũng không nhường.
Trình Lạc còn tưởng Lương Dĩ Toàn là người dễ mềm lòng, không nghĩ tới một khi ra quyết định thì rất ngang ngạnh.
Cô nhìn hai bên một chút, chỉ chỉ tấm thẻ quy tắc: “Nếu các nữ khách mời chọn cùng một tấm thẻ, vậy sẽ do nam khách mời tương ứng chọn lại.

Vậy không bằng hai người cạnh tranh công bằng đi, xem xem nam khách mời muốn đi cùng ai.”
Sắc mặt Phan Ngọc đột nhiên lạnh xuống.

Tin nhắn công bố lại giống như hiện ngay trước mắt.
Lương Dĩ Toàn miệng vừa nói xong từ “Được”, Phan Ngọc đã từ bỏ, cười cười đẩy tấm thẻ qua: “Vậy sẽ ảnh hưởng không khí, tôi cũng không thể làm khó cô ấy được, vẫn là để cho cô là được.”
Trình Lạc thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai bị ráy tai chặn lại, móc móc vừa muốn cãi lại, đã bị Lương Dĩ Toàn kéo kéo góc áo.
Lương Dĩ Toàn mỉm cười với Phan Ngọc: “Cảm ơn chị Phan.”
***
Mười giờ sáng hôm sau, Lương Dĩ Toàn thay bộ váy liền áo màu trắng, trang điểm trang nhã, ngồi xe chạy vào nội thành.
Nơi tổ tiết mục sắp xếp là một nhà hàng tiêu chuẩn.
Lương Dĩ Toàn xem địa chỉ xong cảm thấy có chút quen mắt, chờ đến khi xe chạy đến gần, trong thấy tòa nhà kiểu cũ hoa viên bao quanh, mới xác định là cô thật đã tới nơi này.
Biên Tự đã từng đưa cô tới nhà hàng này ăn cơm.
Chắc là giữa năm nay, anh ở Bắc Thành nửa năm thấy nhàm chán, báo cũng không báo một tiếng liền bay tới Nam Hoài.
Lúc nhận được tin nhắn của anh, cô đang ăn cơm với mẹ ở nhà bà ngoại.

Cô không dám nói với mẹ chuyện mình có người yêu, lại không nhịn được muốn gặp Biên Tự, mượn cớ là gặp Tiêu Khiết, vội vàng đến chỗ hẹn.
Đợi tới khi nhìn thấy Biên Tự, lại phát hiện anh cũng không vui lắm, giống như tìm cô chỉ để giết thời gian, lại cảm thấy mình lại cực kì có hứng hễ kêu là tới có phải hơi dễ dãi không, còn chưa nói là mới ăn được một nửa đã chạy tới, bụng thì vẫn còn đói.
Ở nhà hàng kia, Biên Tự bình thường là khó chiều lại đồng ý ăn đồ nhập khẩu, mà cô chỉ ăn một chút đã thấy no rồi, tẻ nhạt vô vị còn đang gắng gượng.

Lương Dĩ Toàn xuống xe trước nhà hàng, nhìn gạch lát màu đỏ ngây người một lúc, buồn cười rủ mắt tiến vào.
Hai máy quay giống như một trước một sau theo cô lên lầu.
Trong phòng ăn không có người nào, đại khái là tổ tiết mục đã bao hết, Lương Dĩ Toàn được phục vụ dẫn tới bàn ăn gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống chú ý thấy cách đó không xa là sân khấu hình bán nguyệt.
Trên sân khấu có năm người mặc đồ tây, một người đánh piano, một người cầm đàn cello, hai người đàn violon với một người cầm đàn phong cầm.
Lương Dĩ Toàn hốt hoảng cảm thấy cảnh này giống như từng thấy ở đâu, nghĩ mãi không có kết quả, đợi đến khi tiếng violon vang lên, giai điệu quen thuộc phát lên, mới nhớ tới đây là một cảnh trong phim điện ảnh.

Đoạn cut trong phim: https://www.youtube.com/watch?v=F2zTd_YwTvo
Vũ khúc Tây Ban Nha này là , dịch sang Trung là , là nhạc kèm điệu Tang-go trong bộ điện ảnh kia.
Người ta cho rằng, phần ý nghĩa ngầm ẩn trong âm nhạc tạo ra kết nối cảm xúc của con người, so với hình ảnh và ngôn từ thì âm nhạc càng khó phai mờ hơn.
Một người đàn ông bị chứng bệnh cứ thức dậy là không nhớ được người trước mắt là ai, nhưng khi anh nghe được bản nhạc này từ mấy năm trước, lại có khả năng ngâm nga nó.
Cho nên mặc dù giờ phút này Lương Dĩ Toàn cực lực né tránh, lúc nghe thấy giai điệu này vẫn nhớ tới những chuyện cũ đã cất sâu trong kí ức.
Cô nhớ rất rõ, ngày đầu tiên xem bộ điện ảnh này là lần đầu tiên cô muốn chia tay với Biên Tự.
Lúc ấy đoàn múa sắp diễn vở kịch mới, cô cố gắng luyện tập dưới áp lực mà mất ngủ hàng đêm, anh thì liên tục bế quan trên đảo một tháng, ban đần tin nhắn gửi đi có thể phải vài hôm sau mới đáp lại, về sau càng không đáp lại nữa.
Ngày đó luyện tập có lỗi, cô cũng không biết tìm Biên Tự làm gì, gọi một cuộc điện thoại qua.
Lục Nguyên tiếp điện thoại, nói Biên Tự đang bận, hỏi có chuyện gì quan trọng cần chuyển lời không.
Chuyện quan trọng.
Muốn nói mấy câu với bạn trai biến mất một tháng có tính là chuyện quan trọng không?
Ý thức được đáp án lúc đó, cô đột nhiên có suy nghĩ muốn kết thúc.
Ngày hôm sau là chủ nhật cô tới Lan Thần Thiên Phủ, tính đem độ đạc của mình thu dọn đi.
Chỉ là lúc tới căn phòng từng có nhiều kỉ niệm kia, lại có chút do dự.
Cả ngày đó, cô trằn trọc ở trong căn nhà rộng lớn, liên tục thuyết phục bản thân quyết định lại.
Sau cùng đi vào phòng cất video, mở ra một bộ điện ảnh, hai tiếng 36 phút.
Cô muốn dùng thời gian của bộ điện ảnh, xem chủ ý của mình có thay đổi không.
Trong căn phòng chiếu bóng, cô lẳng lặng nhìn màn hình, lại hồi lâu cũng không thấy vào phim.
Mãi đến khi bộ phim chạy qua một nửa, vang lên đoạn nhạc Tang-go êm tai.
Cô bị giai điệu kia hấp dẫn, cuối cùng cũng tập trung lại, xem nam chính mù nhảy múa trên sân nhà ăn cùng một cô gái trẻ tuổi không quen không biết, dần dần tiến vào cảnh đẹp, cô cũng có chút lạc vào.
Tới khúc cao trào, nam chính một tay đẩy cô gái ra xa, một tay lại kéo cô về, trong nháy mắt cửa phòng cất video đột nhiên bị đẩy ra.
Ánh sáng trong phút chốc ùa vào trong phòng tối.
Cô hoảng sợ, kinh ngạc quay đầu lại, từ ghế sofa chậm rãi đứng lên.
Người ở ngoài cửa trở về nhà giống như bình thường đi về phía cô, liếc mắt lên màn hình hỏi: “Xem cái gì mà tập trung vậy?”
Cô vẫn còn mơ hồ, Biên Tự đã nhận ra bộ điện ảnh này: “Some people live a lifetime in a minute?”
Anh đọc tới câu thoại kinh điển được tôn sùng, “Có vài người sống như cả cuộc đời trong vài phút đồng hồ”.
Nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống ở trước mắt, cô lại giống như nghe hiểu được câu thoại này.
Khi sống đa số thời gian của mọi người đều trôi qua trong nhạt nhẽo, lại sẽ ở trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, cảm nhận được vui mừng sầu lo đau khổ ngọt ngào của cả cuộc đời.
Mà giây phút nhất thời của cô, là ngay tại lúc Biên Tự đẩy cửa vào.

Trong phòng ăn dàn nhạc cũng dần tham gia vào.

Bị tiếng đàn của Piano kéo lại, Lương Dĩ Toàn kết thúc đoạn kí ức trước kia lại, ánh mắt trống rỗng lại nhìn lại một lần nữa.
Cùng lúc đó, hai phục vụ một trái một phải cùng kéo cánh cửa ra.
Lương Dĩ Toàn nghe tiếng nhìn lại, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa một cái, như gặp phải sét đánh.
Vũ khúc tới đoạn cao trào, âm nhạc du dương theo nhịp điệu trào dâng cảm xúc.
Lương Dĩ Toàn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giống như về lại ngày ở phòng cất video kia.
Hình ảnh không có khác biệt gì với ngày đó, người đàn ông ở thời gian không có khả năng xuất hiện, lại xuất hiện ở nơi không có khả năng, từng bước từng bước đi về phía cô.
Mỗi một bước đều giống như dẫm nát thần kinh yếu ớt của cô.
Chỉ là hiện tại, cô lại như bị đóng đinh ngồi ở trên ghế, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tới gần, nhìn ý cười đáy mắt anh càng ngày càng đậm.
Đỉnh đầu rơi xuống một bóng đen.
Đôi giày da đen đứng ở trước bàn ăn.
Biên Tự đứng cách cô một bước cong người gập lưng xuống: “Nghĩ cái gì mà tập trung vậy?”
Lông mi Lương Dĩ Toàn run lên.
“Người em chờ, có biết lúc em đang đợi anh ta,” Biên Tự chống tay ở mép bàn, cười nhìn cô, “Trong lòng nghĩ tới ai không?”
Ý thức được giờ phút này Biên Tự xuất hiện ở nơi này có ý nghĩa gì, ánh mắt Lương Dĩ Toàn từ từ lạnh xuống, lại ngẩng đầu lên: “Tôi nghĩ tới ai, liên quan gì tới Biên Tự anh?”
Biên Tự nheo mắt lại.
“Anh Biên Tự quý nhân hay quên chuyện, khả năng không nhớ rõ rồi, hơn một tháng trước tôi đã thông báo với anh, tôi với anh không có liên quan gì nữa.”
Biên Tự nhìn ánh mắt chắc chắn của cô cười một tiếng: “Vậy sao?”
Anh cầm điện thoại lên, cau mày tính toán vài cái, đem di động đặt lên bàn ăn, để tới trước mắt cô: “Em nói tin thông báo, là cái này?”
Lương Dĩ Toàn cúi mắt nhìn tới.
Tin nhắn dừng lại ở một ngày cách đây rất lâu.
“Buổi tối vẫn còn tới sao?”
“Thế nào?”
“Không về em liền ngủ.”
“Về.”
“Lúc nào?”
“Em muốn lúc nào thì là lúc đó?”
“Em rất mệt…”
“Cùng lên giường.”
Một cảm giác nhục nhã khó nói lên lời làm cho Lương Dĩ Toàn gắt gao nắm mép váy.
Biên Tự nhìn chăm chú vào vẻ mặt thay đổi của cô, đầu ngón tay giữ màn hình liền quẹt lên phía trên.
Phía dưới cùng cũng không có tin nhắn thông báo chia tay.
Anh ngẩng mắt lên, liếc nhìn máy quay bên cạnh, cúi đầu ở bên tai cô cười nhẹ nhàng: “Đội nón xanh cho anh mà đội đến cả trước mặt người xem cả nước hả, bảo bối, lá gan rất lớn đấy?”.


— QUẢNG CÁO —