Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 14: Không Cảm Động Không Hối Hận Không Quay Lại Nữa…





Lục Nguyên nghe thấy sửng sốt.
Chuyện này có liên quan gì tới ông cụ Biên?
Nghĩ muốn hỏi kỹ, Biên Tự lại không nhiều lời, chỉ bảo anh ta chuyển lời là được.
Bởi vì tính cách Biên Tự ghét phiền toái, trợ lý phụ trách cuộc sống của anh cũng không ở cạnh lâu dài với anh, Lục Nguyên mới làm chưa tới hai năm, cũng không biết vài chuyện.
Trái lại phòng làm việc bên Thành Bắc có Tề trợ lý, đã theo Biên Tự rất nhiều năm, cũng thường xuyên qua lại với bên ông cụ Biên.
Lục Nguyên liên lạc qua chuyển lời của Biên Tự, lưu loát hỏi một câu vì sao phải cho ông cụ uống thuốc, lúc này mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Hóa ra, ông nội Bối Oánh và ông nội Biên Tự là bạn tốt.

Ông cụ Biên qua lại với đoàn ca múa nghệ thuật cả một đời, trước kia xem Bối Oánh múa ba lê, cực kì xem trọng cô ta, tính làm mối cho cháu trai của mình.
Nhưng Biên Tự tính cách cô độc, quay đầu cái thì đến Bối Oánh trông như nào cũng đã quên rồi.
Về sau, Bối Oánh vào làng giải trí ông cụ Biên không thích, cũng bớt lui tới Biên gia, tâm tư tác hợp của ông cụ Biên cũng phai nhạt dần, việc này càng không có sau đó.
Mãi cho đến giữa năm nay, không biết Bối Oánh ở trong làng giải trí chán quá hay bị cái gì kích thích, bỗng nhiên chạy tới lấy lòng ông cụ Biên.
Tình nghĩa thế hệ trước cũng đang còn, ông cụ Biên nhìn ra tâm tư của cô ta, dặn dò Biên Tự cho dù không hứng thú cũng không nên tuyệt tình quá, đừng để hai bên trưởng bối xấu hổ.
Biên Tự xuất thân ưu việt, trên lại có anh cả, từ nhỏ đã luôn làm theo ý mình, chỉ cực kì kính trọng với người thầy âm nhạc từ khi vỡ lòng là ông nội, tuy nhiên số lần anh thừa nhận còn ít hơn cả vỏ trai mở miệng.
Tóm lại e ngại mặt mũi của ông cụ, Biên Tự liền coi như không có Bối Oánh động tay động chân.
Nhưng mà…
Lục Nguyên thật sự muốn mở phần sọ của ông chủ nhà mình ra, xem bên nếp nhăn não như thế nào mới khiến anh cho rằng, anh có thể làm như không có chuyện gì, Lương Dĩ Toàn cũng có thể.
Giải thích với bạn gái một câu, thì miệng sẽ hỏng sao?
***

Một trang giải trí đăng mấy tấm ảnh động xuất hiện.
Hoàn toàn cùng một loạt hình với mấy tấm chụp tin đồn của Biên Tự và Bối Oánh lần trước.
Bức đầu tiên là tại bãi đỗ xe dưới đất, Biên Tự vừa mới lái một chiếc Ferrari tới, nhà viết lời Janssen dẫn theo Bối Oánh đi tới, chỉ vào phía Bối Oánh nói gì đó.

Biên Tự ngăn lại, lên xe.
Lúc này điện thoại như vang lên, Biên Tự nghe điện thoại, xuống xe nhìn qua không bình tĩnh mấy, hất hất cằm với Bối Oánh.
Bối Oánh chỉ phương hướng.
Bức thứ hai, Biên Tự lên ngồi ghế lái chiếc Maserati của Bối Oánh.

Đợi Bối Oánh ngồi vị trí ghế phụ, lái xe ra ngoài.
Bức thứ ba chính là bức ảnh lộ ra ngoài trước đó, Biên Tự và Bối Oánh tới khách sạn.
Bức thứ tư là nối tiếp đó, sau khi tới đại dảnh, Biên Tự lập tức đi tới khu nghỉ ngơi chờ, Bối Oánh đuổi theo, giày cao gót nghiêng một cái, đổ về phía anh.

Biên Tự liền tránh sang một bên, nói gì đó với Bối Oánh, xoay người tiếp tục tới sofa dài.
Bối Oánh càng cúi thấp đầu, một mình đi tới thang máy.
Bức thứ năm, Biên Tự ngồi trên ghế sofa, rút một tờ khăn giấy trên bàn trà, xoa xoa chỗ quần áo bị Bối Oánh đụng phải.

Đợi một lát, lại nghe điện thoại, đứng dậy rời đại sảnh, đi lên chiếc Ferrari.
Năm bức hình đăng lên, cho dù không có âm thanh cũng đủ để biết đã xảy ra chuyện gì.
Lương Dĩ Toàn tới muộn, đã có “Lớp đại diện” phân tích tiền căn hậu quả.
“Lần trước tôi đã nói rồi, chỉ chụp được hai người đi vào trong sảnh, sao không thấy chụp đi vào thang máy? Chỉ có thể là vì Biên Tự căn bản không lên lầu.”
“Trọng điểm 1, Bối Oánh được Janssen đưa tới, chứng mình quan hệ của cô ta với Biên Tự còn không bằng anh với Janssen; 2 là, Theo suy đoán Janssen nhờ Biên Tự đưa Bối Oánh về khách sạn, Biên Tự rõ ràng đã từ chối, sau đó nghe điện thoại xong mời đáp ứng; 3 là, sau không cần nói, là cho nhà gái chút mặt mũi.”
“Tôi cảm thấy không cần để lại mặt mũi rồi.

Không ai thấy kì quái sai, cũng không phải trong nước, là ở Amsterdam đó, có thể ngồi hóng cũng không tồi rồi, mà cẩu tử kia như thần vậy lại có thể ngồi một đoạn đường dài?”
“Chú ý xem bức thứ 2, Biên Tự vừa muốn nhìn tới phía máy ảnh, Bối Oánh lập tức bước tới, động tác này giống như che cho cẩu tử?”
Bị một câu như vậy nói cho tỉnh, cộng động mạng mới bừng tỉnh nhận ra “Tin đồn là giả”, còn nghĩ tới thực tế là “Tin đồn có thể là nhà gái cố ý làm giả”.
Rất nhanh có người thuận thể nghĩ tới lý do mấy bức hình bị lộ một tháng trước.
“Chậc, là tối hôm qua Bối Oánh làm Biên Tự chán ghét, chừa mặt mũi cho mà còn lên mặt cũng chỉ có thể bẽ mặt thôi.”
“Chỉ là cẩu tử đều là buôn bán danh dự, lúc trước đã nhận tiền làm việc rồi, những bức ảnh này không thể đăng lên lần thứ hai được?”
“Các chị em quá xem thường sức mạnh tư bản rồi, cẩu tử nhận tiền của Bối Oánh có thể không sợ đắc tội tới đại lão sao? Chắc sẽ để lại cho mình một đường lui thôi.”
“Tôi nhớ rõ trước kia Biên Tự cực kì Phật hệ (kiểu sao cũng được), từ tuyến 18 đến tuyến 2 đều đã từng cọ nhiệt anh ấy, liền dựa vào anh ấy chẳng buồn để mắt tới, lúc này Bối Oánh lại dẵm phải lửa giận của anh ấy, chỉ để @Phòng làm việc Biên Tự ra mặt.” (Cọ nhiệt: có ý định lợi dụng độ nổi tiếng của người khác để tăng độ nổi tiếng của mình)
Lương Dĩ Toàn vừa mới tiêu hóa được nội dung mấy bức ảnh, lại bị câu kia thu hút.
Biên Tự không mở tài khoản, nhưng phòng làm việc vì nghiệp vụ cần làm nên có tích xanh.
Chỉ là phòng làm việc cũng như Biên Tự vậy, chỉ là nhắc tới sản phẩm sáng tác, chưa bao giờ nói xấu, mấy bài trên tường cũng đã tích bụi lâu năm rồi.
Một phút trước, phòng làm việc như cương thi vùng dậy đăng một bài viết.
Trên bài viết chỉ để bốn chữ: Chia sẻ hình ảnh.
Trong ảnh là tấm ảnh đăng kí bản quyền bài hát, là bản phát hành ba năm trước, trên thực tế là được hoàn thành vào tháng 2 bốn năm trước.

Lương Dĩ Toàn cũng giống như rất nhiều người, đầu tiên xem không hiểu ý tứ của bức hình này, đợi trên mạng nhiệt tình nói mới hiểu được…
Bối Oánh xuất đạo vào tháng 6 bốn năm trước, trước khi xuất đạo tên là Ngô Oánh.

Nói cách khác chữ “Bối” trong la toa bối lạp không hề liên quan tới Bối Oánh.
Mà lúc ấy ROF(Rose Fever) cũng chưa đặt tên, chữ hoa hồng cũng không liên quan tới nhóm nữ kia.
Cái gọi là nguyên hình của Rosabella chỉ là cộng đồng mạng suy đoán phát tán, lại thêm Bối Oánh cật lực dẫn đường tạo thành hiểu lầm.
Lương Dĩ Toàn nhìn đến đây, rốt cuộc đã hiểu vì sao Tiêu Khiết nghi ngờ cô với Biên Tự quay lại rồi.
Bối Oánh có chủ mưu làm tin đồn giả hay không cũng chỉ là cộng đồng mạng suy đoán, nói cách khác, thông qua mấy bức ảnh có thể thấy được, Biên Tự với Bối Oánh quả thật không có gì liên quan.
Phòng làm việc đưa ra kết cục, thái độ của Biên Tự với Bối Oánh cũng rất rõ ràng.
Một bộ tư bản cũng khinh thường so đo việc tư trước mặt công chúng, huống chi đó là Biên Tự.

Với hiểu biết của Lương Dĩ Toàn, nói anh Phật hệ, không bằng nói anh ngạo mạn.
Đối với một người cực kì tự phụ mà nói, những cái này gọi là cọ nhiệt, theo anh cũng chỉ là người thường mà thôi, căn bản không rung động được cảm xúc của anh.
Cho nên lần này Biên Tự làm tới bước này, cực kì làm cho người ta thấy ngoài ý muốn.
Chỉ là…
Đối với Lương Dĩ Toàn mà nói, những thứ này ở lúc chia tay xong mới biết được, động cơ của Biên Tự đã thay đổi.
So với để ý cảm thụ của bạn gái cũ cô đây, lại càng giống như không chịu thua với chuyện bị chia tay.
Lương Dĩ Toàn rời khỏi Weibo, nhắn tin trả lời lại Tiêu Khiết, vừa mới gõ tới mấy chữ “Không quay lại” lại cảm thấy thái độ quá ít, lại gõ lại: “Không cảm động, không hối hận, cũng không quay lại.”
***
Trả lời xong, Lương Dĩ Toàn rời giường rửa mặt, thay một bộ áo lông trắng với quần chữ A đen đi xuống lầu.
Dưới phòng khách tầng 1, Trình Lạc, Thẩm Tế với Lâm Tiếu Sinh đang ngồi trên bàn ăn ăn cơm trưa, nhưng đã ăn tới kết thúc, đang nói xem ai rửa bát.
Ba người nghe thấy tiếng bước chân, đồng thời nhìn tới Lương Dĩ Toàn.
“Tỉnh rồi,” Trình Lạc gọi cô, “Sáng thấy cậu ngủ ngon nên không gọi cậu, tới ăn cơm mau!”
Lâm Tiếu Sinh cười đi tới phòng bếp: “Để đồ ăn lại cho chị đấy, em đi lấy.”
Thẩm Tế nhìn sắc mặt Lương Dĩ Toàn, rót cho cô một cốc nước ấm đưa tới: “Không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Không tồi…” Lương Dĩ Toàn nhận lấy nước, nói cảm ơn Thẩm Tế, lại bảo Lâm Tiếu Sinh không cần bận rộn, “Chị không đói bụng, người khác đã ăn chưa? Để lại cho bọn họ đi.”
“Chị ăn trước đi, phòng thầy Biên vẫn đóng chặt, chắc không ra đâu.” Lâm Tiếu Sinh cười bưng đồ ăn tới.
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi: “Chị không nói anh ta.”
Lâm Tiếu Sinh không biết có hiểu sai biểu cảm của Lương Dĩ Toàn không, chỉ đang sững sờ, Thẩm Tế nói tiếp: “Nghe nói Phan Ngọc rạng sáng mới về, phải ngủ tới qua trưa, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Đoạn Dã thì khỏi phải nói, cô cứ ăn đi.”
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống bàn ăn, có chút xấu hổ: “Vậy lát tôi rửa chén cho.”
Lâm Tiếu Sinh vừa muống nói “Cùng nhau đi”, ngẩng đầu thấy Biên Tự ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.
Trình Lạc nhìn thấy Biên Tự tới ánh mắt sáng lên: “Thầy Biên tới đây!” Cô đứng dậy để vị trí trung tâm cho Biên Tự, “Mau ngồi đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi!”
Lương Dĩ Toàn nhìn ghế trống phía đối diện: “…”
Biên Tự nhướn mày, đi tới phía đối diện Lương Dĩ Toàn rồi ngồi xuống.
Trình Lạc không khác gì Lục Nguyên, chân chó chạy vội tới nhà bếp cầm bát đũa sạch tới, vững vàng đặt ở trước mặt Biên Tự: “Thầy Biên từ từ dùng.”
Biên Tự nhìn Lương Dĩ Toàn gần trong gang tấc, như muốn nói gì đó, đã thấy cô cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, đến mí mắt cũng không nâng lên.
Giống như giữa anh là một biển lớn.
“Thầy Biên còn thiếu cái gì sao?” Thấy anh không động đũa, Trình Lạc đứng ở bên cạnh tha thiết hỏi.

Biên Tự cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Trình Lạc một cái: “Có việc gì?”
Trình Lạc cảm thấy trầm xuống, nghĩ thầm Lương Dĩ Toàn thật sự không lừa cô, người này thật sự không dễ nói chuyện.
Không dễ cũng phải dễ, nếu không cô sẽ bị lòng hiếu kì hại chết mất.
Sáng nay hot search một cái lại một cái, từ # Biên Tự Bối Oánh, đến # phòng làm việc Biên Tự đăng bài, lại tới # fan Bối Oánh thoát fan , nửa năm nay chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mà vào mấy phút trước, siêu thoại “Ứng Hứa CP” của Biên Tự với Bối Oánh cũng nhanh chóng biến mất.
Trình Lạc nghĩ xưa nay chưa từng có ở cùng với đại lão dưới một mái hiên, từ không khai làm bẽ mặt, tới thủ đoạn vang trời, cô liền kích động muốn lập tức thu tập tư liệu sống, viết một bản tiểu thuyết ngôn tình.
Tuy nhiên… Tạm thời vẫn chưa tìm được nữ chính thích hợp.
Trình Lạc cười hì hì, ngồi xuống bên cạnh Biên Tự: “Không có chuyện gì quan trọng, chỉ có mấy câu hỏi muốn thỉnh giáo thầy Biên, không biết thầy Biên có đồng ý giải thích nghi hoặc của tôi không.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu nên, đoán được Trình Lạc mở miệng lấy lòng đang đang tính làm gì rồi.
Biên Tự thoáng nhìn qua, khẩu hình đã cho ra chữ “Không”, gặp được ánh mắt của Lương Dĩ Toàn, lời tới bên miệng liền đổi thành “Hỏi.”
“Xin hỏi thầy Biên,” Trình Lạc giống như sợ anh đổi chủ ý, giơ bình nước khoáng trong tay cho anh, “Anh với cô Bối Oánh không phải quan hệ tình cảm, thì là bạn bè sao?”
“Không phải.”
“Vậy ngày đó vì sao anh tự mình đưa cô Bối Oánh về khách sạn?” Thấy Biên Tự nhất thời không đáp, Trình Lạc cẩn thận bổ sung, “Nếu như đoạn này không thể nói, anh viết giấy cũng được…”
Kiểu phiền toái như này, tổ tiết mục không có lá gan xem nhẹ Biên Tự mà tự tiện cắt vào trong cảnh đăng.
Biên Tự im lặng không phải vì thế, mà là thấy Lương Dĩ Toàn tự gắp thức ăn, giống như không hề có hứng thú với vấn đề này.
Khoảnh khắc an tĩnh, tay Biên Tự đặt trên đùi khẽ nắm vào, nhìn Lương Dĩ Toàn nói: “Trưởng bối hai bên là bạn cũ.”
Lương Dĩ Toàn uống hết bát nước canh trong bát, giống như cảm thấy mùi vị không tệ, lại múc thêm một bát.
Có thể lấy được đáp án mà cả phóng viên truyền thông cũng không lấy được, Trình Lạc khẽ phiêu phiêu, nói tiếp: “Vậy câu hỏi cuối cùng, có hình tượng thực tế không?”
Biên Tự liếc mắt nhìn Trình Lạc: “Này rất quan trọng?”
“Đương nhiên, người xem muốn biết hình tượng của bài đó, nếu không sẽ không nháo loạn như vậy.”
Biên Tự có đôi khi cảm thấy thật sự quần chúng có ý tứ đó.
Anh chỉ là vào một đêm đông của bốn năm trước đi ngang qua một phòng luyện tập của trường vũ đạo ở Thành Bắc, nhìn thấy một cô gái đang múa ba lê, sau đó trở về viết bài hát.
Chỉ là anh cũng chưa từng quan tâm tên họ của người đó, mà cộng đồng mạng thì đã truy lùng rất nhiều năm.
“Có nguyên hình, không biết.”
“A, không biết?”
Biên Tự nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Xem ra tất cả mọi người cực kì rảnh rỗi, có thời gian đi làm quen với từng người đi lướt qua đường.”
Trình Lạc bị oán hận sờ sờ mũi.
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày, đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói: “Giống thấy Biên vậy, nên là mới quanh năm độc thân?”
Biên Tự nhướn mày: “Lời này là sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy,” Lương Dĩ Toàn cười cười, “Nếu lúc thầy Biên gặp được nguyên hình kia, không phải chạy về viết lời, mà là tiến tới xin phương thức liên lạc, hiện tại cũng không cần tới chương trình hẹn hò tìm đối tượng rồi.”
Biên Tự: "...".