Cưng Chiều Anh Đào

Chương 7: Chương 7:



Quý Anh trở lại phòng, cô vừa cởi sườn xám vừa chậm rãi đi đến phòng thay đồ.
 
Vừa nhấc mắt lên, nhìn sườn xám đột nhiên xuất hiện đầy cả tủ quần áo khiến cô sững sờ tại chỗ, vài giây sau mới phản ứng lại được…
 
Đây hẳn là quà sinh nhật của anh trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến gần nhìn xem, ngoài sườn xám ra thì còn có đầy đủ các loại trang sức và túi xách thiết kế riêng.
 
Cô nâng tay khẽ vu/ốt ve đường thêu mũi chỉ tinh tế của sườn xám, Quý Anh rũ mi mắt thon dài xuống, có chút thất thần.
 
Đã lâu rồi cô chưa từng được vui vẻ giống như đêm nay.
 
Anh cả trở về, anh hai hát cho cô nghe, còn có cả... Món quà của anh ấy.
 
Nhưng khi về nhà và nhìn thấy mẹ còn chờ đợi, niềm vui đó đã biến mất như ngọn gió.
 
Sự tự do của cô luôn hình thành dựa trên nỗi sợ hãi của mẹ cô.
 
Đầu ngón tay Quý Anh vô thức cuộn chặt lại. Trong tai lại vang vọng cuộc đối thoại giữa anh cả và mẹ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm thế nào để cô chứng minh mình có thể chăm sóc bản thân bây giờ?
 
Đột nhiên, câu nói cuối cùng của Quý Thâm đập vào trong đầu cô, đôi mắt đẹp của Quý Anh đột nhiên có ánh sáng trở lại, một ý nghĩ dần dần thành hình.
 
Nếu cô... Kết hôn, có nghĩa là cô có thể tự do, không bị ràng buộc và cô có thể làm những gì mình muốn?
 
Mấy cái chuông báo thức đều không có tác dụng, cuối cùng, Quý Anh vẫn bị Vu Uyển Thanh gọi dậy.
 
"Hôm nay con cũng không thể muộn được đâu đấy." Vu Uyển Thanh vỗ nhẹ hai má Quý Anh, dặn dò: "Ông nội con đang chờ đấy.”
 
Quý Anh chớp chớp hai tròng mắt mờ mịt, cô lập tức tỉnh lại xốc chăn lên xuống giường, giọng nói còn mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh: "Mẹ, có phải con dậy muộn rồi không?”
 
"Con còn nửa tiếng nữa." Bà Vu tao nhã khoanh tay.
 
Quý Anh thở phào một hơi: “Còn ổn còn ổn.”
 
Cô tăng tốc độ rửa mặt, lúc chọn quần áo ánh mắt dừng lại ở một ngăn tủ sườn xám mà Quý Thâm tặng. Chợt, cô chọn từ trong đó một chiếc màu hồng cách tân.
 
Chiếc sườn xám này được thiết kế tinh xảo, vạt trước có thiết kế chạm rỗng, từ thắt lưng đến trước ngực đều thêu thành từng đóa hoa anh đào.
 
Quý Anh rất thích, còn trang điểm cùng tone màu với hoa anh đào.
 
Cô làm xong tất cả mọi việc chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ.
 
Ông nội Quý Anh sống ở trang viên ngoại ô Bắc Kinh, ông cụ không thích nơi thành thị ồn ào, tự tìm thú vui từ việc ở trang viên làm ruộng hay câu cá.

 
Hôm nay là sinh nhật Quý Anh, hai ông cụ đã sớm sắp xếp thời gian muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình ở trang viên để chúc mừng sinh nhật cô.
 
Cho nên từ sáng sớm, Quý Thâm đã lái xe dẫn Quý Anh cùng bố mẹ đi về ngoại ô Bắc Kinh.
 
Ông nội Quý đã sớm đứng chờ ở cửa lớn, ông cụ đã bảy mươi mấy tuổi nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước, khi nói chuyện thì rất có lực: "Hoa Anh Đào đâu? Xuống xe cho ông nội nhìn xem.”
 
Quý Anh vừa mở cửa xe xuống đã kéo cánh tay ông nội: "Cháu tới rồi. ”
 
Ông nội Quý nhìn cháu gái, lắc lắc đầu: "Lại gầy rồi!”
 
"Vậy phiền ông nội vỗ béo cháu một chút." Quý Anh nháy mắt với ông nội, chọc cho ông cụ cười ha ha.
 
Trong lúc nói chuyện, Quý Thiên Trạch đã dắt Vu Uyển Thanh xuống xe, Quý Thâm dừng xe xong, cuối cùng cũng bước xuống.
 
Ông cụ Quý nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc Quý Hoài kia đâu rồi?”
 
Vu Uyển Thanh vội vàng tươi cười giải thích: "Thằng bé Hoài gần đây nhận một bộ phim, ngày nào cũng vội vàng chạy show đó ạ, hôm qua thằng bé còn gọi điện thoại cho con bảo phải chào ông nội một tiếng.”
 
"Năm nào cũng bận rộn?" Ông cụ căn bản không để mình bị lừa vào tròng, cười nhạo nói: "Bố thấy nó là do cánh đã cứng, căn bản là không coi bố ra gì!”
 
Quý Thiên Trạch giễu cợt phụ họa: "Đừng nói là bố, ngay cả con cũng không quản được nó nữa rồi, nó thích thế nào thì làm như thế.”
 
Quý Anh và Quý Thâm liếc nhìn nhau, họ đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt đối phương. Mấy năm trước, Quý Hoài cứ một hai đòi phải gia nhập vào làng giải trí đã cãi nhau với bố và ông nội một trận linh đình rồi.
 
Nhất là Quý Thiên Trạch, ông ta tức giận đến mức trực tiếp ra lệnh đuổi Quý Hoài ra khỏi nhà.
 
Quý Anh vội vàng kéo ông nội đi về trang viên, vừa đi vừa dỗ dành: "Ông nội, anh hai không phải không tôn trọng ông đâu mà, hôm qua anh ấy còn nói với cháu là rất nhớ ông nhưng thật sự là anh ấy không đi được, còn bảo cháu giấu đi đừng nói cho ông biết nữa.”
 
“Cháu đừng nói đỡ cho anh cháu.”
 
"Đâu có đâu ạ?" Quý Anh giả vờ không hiểu: "Rõ ràng lời cháu nói là nói thật mà ạ.” 
 
Ông cụ thích nhất là được nghe dỗ dành, mặc dù sắc mặt vẫn nghiêm khắc nhưng thái độ rốt cuộc đã mềm xuống: "Vậy còn không bảo nó nhanh chóng trở về đi?”
 
Quý Anh chớp chớp mắt: "Lần sau, lần sau anh ấy nhất định sẽ về!”
 
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi vào trong trang viên. Tâm trạng của ông cụ tốt lên, bắt đầu lải nhải giới thiệu vườn rau và ao cá của ông. Chờ vào trong phòng, một con chó Labrador toàn thân vàng ánh kim chạy về phía Quý Anh, vây quanh chân Quý Anh chạy vòng tròn.
 
Quý Anh cười khom người xuống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuố.t ve đầu chú chó: "Thanh Thanh, đã lâu không gặp em.”
 
Trên sô pha, ông cụ gọi dì rót trà rồi uống nước trà rồi tán gẫu: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Anh Anh, chúng ta cứ tổ chức một bữa tiệc gia đình đơn giản là được, người nhà mình cứ tụ tập lại một chỗ.”
 
"Tiệc tùng gì chứ, tất cả mọi người đều là người nhà, đúng không nào?"
 
Quý Thiên Trạch, Vu Uyển Thanh liên thanh phụ họa, đầu ngón tay Quý Thâm chậm rãi vu.ốt ve gan bàn tay, yên lặng chờ lời cuối.
 

Ông cụ uống một ngụm trà, cười tủm tỉm nhìn về phía cô gái trắng nõn mảnh khảnh đứng phía bên cửa: "Bố có một người bạn già mấy đứa cũng đều quen biết, hôm nay ông ấy với cháu trai của mình…”
 
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói âm vang: "Ông Quý! Ông Quý ơi!”
 
"Người đâu rồi? Không đáp thì tôi trực tiếp vào nhé.”
 
Ông cụ Quý tự động bỏ qua vẻ mặt đủ biểu cảm của đám người Quý Thiên Trạch, đi tới chào hỏi: "Tới đây tới đây, mau mau mau, theo bố đi đón ông Phó một lát.”
 
Mấy giây sau, Quý Thiên Trạch miễn cưỡng duy trì ý cười: "Bố, sao bố cũng không nói với con một tiếng? ”
 
"Không phải bây giờ con biết rồi đó sao.” Ông cụ Quý trả lời, trở tay giữ chặt tay Quý Thâm: "Hôm nay Cảnh Thâm cũng tới, hai đứa cũng gần tuổi nhau, trùng hợp có đề tài chung để nói chuyện.”
 
Quý Thâm ngay cả cười cũng không cười nổi: "Con và anh ta thì có chuyện gì để nói.”
 
Ông cụ Quý không để ý tới anh ấy, quay đầu muốn gọi Quý Anh theo nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô gái bên cạnh cửa đâu, ông cụ sững sờ tại chỗ: "Hoa Anh Đào đâu?”
 
Mà bên kia, từ lúc nghe thấy tiếng động bên ngoài thì Thanh Thanh đã thè lưỡi chạy ra ngoài, trong miệng gâu gâu sủa không ngừng.
 
Quý Anh sợ nó dọa người khác nên chạy theo ra ngoài. Bên ngoài là tầng tầng lớp rau và bụi hoa được hàng rào vây quanh, cuối con đường nhỏ có hàng cây dâu tằm, tiếng sủa của Thanh Thanh rất nhanh đã rẽ ngoặt, biến mất bên ngoài hàng rào.
 
Quý Anh nhẹ nhàng thở dài, tăng tốc độ.
 
Ở chỗ rẽ, ông cụ Phó đang sải bước đi vào trong, đồng thời liên tục thúc giục: "Đi nhanh một chút.”
 
Phó Cảnh Thâm hai tay đều xách đầy hộp quà: "..."
 
"Những lời ông nói với cháu trước khi đến đây, cháu nhớ rõ chưa?"
 
"Nhớ rồi ạ."
 
“Cháu lặp lại ông nghe xem.”
 
Phó Cảnh Thâm im lặng một giây: "Không cần đâu ạ.” 
 
Ông cụ Phó quay đầu lại trừng anh: "Cái gì mà không cần? Ông thấy cháu..."
 
Lời còn chưa dứt, tầm mắt của Phó Cảnh Thâm dừng sau lưng ông cụ đột nhiên rung lên: "Ông nội, cẩn thận phía sau!”
 
Cùng với tiếng gió vù vù và tiếng chó sủa, một con Labrador thân hình cường tráng chạy như bay tới. Thân thủ từng làm lính của ông cụ nhanh nhẹn hơn người, sắc mặt ông cụ không chút thay đổi, nghiêng người né tránh, còn thuận tay dắt dây chó, cười tủm tỉm xoa đầu chó: "Đều là người một nhà, làm vậy là không lễ phép chút nào.”
 
“Gâu!” Thanh Thanh bất mãn một cách lạ thường.
 
Phó Cảnh Thâm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đối diện với đôi mắt quen thuộc.
 

Thiếu nữ mặc sườn xám màu hồng phấn chạy tới, dường như cô không nghĩ tới ở chỗ rẽ có người, trên chân nhất thời phanh không được, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc cùng xấu hổ.
 
Phó Cảnh Thâm vốn có thể tránh được.
 
Nhưng anh lại không nhúc nhích.
 
Mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc, Quý Anh không kịp nghĩ ra bất cứ biện pháp xoay sở nào khác đã đụng thẳng vào lồng ngực của người đàn ông.
 
Xông vào mũi là mùi linh sam trên người anh, thanh thanh, lành lạnh.
 
Nhiệt độ cơ thể thuộc về anh cách lớp áo sơ mi nóng rực đến từng tấc da thịt chạm vào nhau.
 
Tựa hồ ngay cả thời gian cũng yên lặng, ngoại trừ…
 
Đột nhiên tiếng sủa điên cuồng vang lên, con Labrador nhe răng trợn mắt về phía Phó Cảnh Thâm, gầm nhẹ cảnh cáo.
 
Giống như đột nhiên bừng tỉnh, cổ tay trắng nõn của Quý Anh đang đặt lên ngực người đàn ông nhẹ nhàng tránh thoát. Khuỷu tay Phó Cảnh Thâm mặc dù bảo vệ bên eo cô, nhưng trước sau vẫn không chạm vào cô cho nên Quý Anh lui về phía sau rất dễ dàng.
 
Lúc này tiếng chó sủa mới dừng lại, nhưng chú chó vẫn đề phòng nhìn chằm chằm Phó Cảnh Thâm.
 
"Xin lỗi. " Quý Anh cố gắng bình tĩnh lại ngẩng đầu lên thì lại đụng vào một đôi mắt có chút trêu chọc, cô có chút xấu hổ: "Có phải em đụng anh ở đâu rồi không?”
 
Phó Cảnh Thâm rũ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua đôi tai trắng nõn như ngọc đã phiếm màu hồng phấn của cô gái, cổ họng có chút ngứa ngáy. Ngay lúc anh đang muốn mở miệng thì ông cụ Phó ở bên cạnh sau khi xem xong toàn bộ hành trình đã giành trước nói: "Thằng bé không có sao đâu!”
 
Phó Cảnh Thâm: "…”
 
Lúc này Quý Anh mới chú ý tới ông cụ Phó đứng ở một bên từ nãy giờ, cô nhất thời xấu hổ đến không biết phải làm gì mới được.
 
“... Cháu chào ông nội Phó.”
 
"Aiz!" Ông cụ Phó dùng ánh mắt ý bảo Phó Cảnh Thâm lui về phía sau còn bản thân ông cụ thì chiếm cứ vị trí của anh.
 
Ông cụ nhìn Quý Anh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng ưng ý, dư quang liếc mắt nhìn thằng cháu trai nhà mình, nhất thời lại tự kiểm điểm lại bản thân…
 
Phó Cảnh Thâm sao có thể xứng với Hoa Anh Đào nhỏ được!
 
Đang nói chuyện thì cách đó không xa, ông cụ Quý dẫn theo người nhà đi tới.
 
Quý Thiên Trạch liếc mắt một cái đã nhìn thấy con gái mình đang đứng bên cạnh ông cụ Phó, trong lòng thầm oán giận. Tầm mắt Quý Thâm đối diện với Phó Cảnh Thâm trong nháy mắt đã nhanh chóng rời đi, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống vài độ. Khóe miệng Vu Uyển Thanh từ đầu đến cuối vẫn khéo léo, ngược lại nhìn không ra bà ấy đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Mỗi người với thần sắc khác nhau chào hỏi, chỉ có hai ông cụ dường như không cảm giác được bầu không khí vi diệu này, vừa nói chuyện với nhau vừa đi vào trong trang viên.
 
Người lớn đi ở phía trước, Quý Anh lấy lại sợi dây dắt chó trong tay ông cụ Phó, đi ở phía sau.
 
Quý Thâm đi bên trái, còn Phó Cảnh Thâm thì lại rất tự nhiên... Đi bên phải cô.
 
Không ai nói chuyện, dường như ngay cả bầu không khí này cũng sắp ngưng đọng. Chỉ có con Labrador trong tay Quý Anh vẫn nhe răng trợn mắt về phía Phó Cảnh Thâm, anh thản nhiên liếc nó một cái, Thanh Thanh chợt cảm thấy bị mạo phạm, sủa lên hai tiếng.
 
Ngón tay trắng nõn của Quý Anh hơi dùng sức kéo dây thừng, cô hơi khom người sờ sờ đầu chú chó: "Thanh Thanh ngoan nào, đừng sủa nữa.”
 
Cô liếc mắt nhìn Phó Cảnh Thâm một cái, khẽ mím môi: "Anh ấy không phải người xấu đâu.”
 
Phó Cảnh Thâm khẽ nhướng mày. Không phải là người xấu sao?
 

Thanh Thạm liếm liếm ngón tay cô rồi grừ một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.
 
Quý Thâm trước sau vẫn chưa từng mở miệng. Anh ấy khom lưng, đầu ngón tay đùa giỡn với cằm của chú chó, cười cười: "Thanh Thanh.”
 
“Gâu!”
 
Anh ấy vừa gọi vừa liếc Phó Cảnh Thâm một cái: "Thanh Thanh.”
 
"Gâu Gâu!"
 
Khi Quý Thâm hô lần thứ ba, Quý Anh bỗng dưng phản ứng lại cái gì đó, đôi mắt đẹp vừa chuyển nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.
 
Thanh Thanh, Thâm Thâm.
 
"Ờm…" Quý Anh ngồi xổm xuống, sờ sờ con Labrador rồi nhấc mí mắt cong lên, châm chước mở miệng: "Tên nó không phải cùng chữ “Thâm” giống tên anh đâu, mà là Thanh trong âm thanh.”
 
Lời vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí xung quanh cứng lại.
 
Hình như càng lúng túng hơn.
 
"Phụt." Quý Thâm đứng ngoài cuộc ho nhẹ một tiếng, che giấu nụ cười.
 
Quý Anh mở đôi môi đỏ mọng, hai gò má ngọc bạch dâng lên một tầng đỏ ửng: "Em không có ý đó..."
 
Phó Cảnh Thâm ra vẻ không biết còn hỏi ngược lại: "Ý nào?”
 
Quý Anh không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt phóng đại lại không thể bỏ qua của người đàn ông. Dường như mỗi khoảnh khắc của ngày hôm nay ở bên cạnh anh đều khiến cô không biết phải làm gì...
 
Rõ ràng cô là vì không để cho anh thấy xấu hổ, tại sao lại lấy oán trả ơn như vậy!
 
Quý Anh khẽ mím đôi môi đỏ, tựa như giận dữ nhìn anh một cái.
 
Vừa vặn, ông cụ Quý ở trước chú ý tới mấy người phía sau, quay đầu lại hô: "Hoa Anh Đào?”
 
Quý Anh như được ân xá, cô vội vàng đứng dậy, dắt góc áo sườn xám: "Cháu đến đây.” Cô đáp lại một tiếng rồi chạy bước nhỏ nhanh chóng rời đi.
 
Đợi Quý Anh đi xa, Quý Thâm thu liễm ý cười, liếc mắt nhìn Phó Cảnh Thâm: "Thu hồi tâm tư của anh đi.”
 
Mặt Phó Cảnh Thâm không đổi sắc cất bước đi về phía trước, ngữ điệu bình tĩnh: "Anh đang nói cái gì vậy.”
 
Trên mặt Quý Thâm là ý cười lạnh lẽo: "Năm kia là do tôi cướp mảnh đất ở thành phố Thân của anh, nhưng chuyện trên thương trường không nên liên lụy đến em gái của tôi.”
 
Phó Cảnh Thâm là người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đối mặt với Yến Hàng lấy một lý do, đối mặt với nhà bọn họ lại lấy một loại lý do khác.
 
Phó Cảnh Thâm dừng bước, trả lời: "Tôi sẽ không liên lụy đến cô ấy. ”
 
Phó Cảnh Thâm nhìn người kia.
 
Thật lâu sau, anh cười như không cười nói: "Quý Thâm, có phải anh đã quên…”
 
"Hoa Anh Đào đã đính hôn với tôi rồi."