Nhạc Ninh cố gắng vẻ nụ cười trên khuôn mặt, nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu của Phó Bắc Đình. Anh thích thú mà cười vô cùng hạnh phúc:
- Chú đừng quậy phá nữa, để em nói chuyện với bác sĩ một chút nha!
- Chồng hổng có quậy mà... em không thương chồng nữa sao?
Người ấy cứ thế mà phụng phịu, vẻ mặt tủi thân không thôi! Cậu cũng thật sự bất lực trước con người ngốc nghếch trước mặt kia:
- Thương nha... mà chú phải qua giường ngồi để em nói chuyện với bác sĩ thì em mới thương nhiều hơn...
- Vâng! Chồng biết rồi!
Anh liền ngoan ngoãn ngồi yên xuống giường, cậu quay lại nhìn bác sĩ cũng có phần hơi gượng gạo mà cười. Người bác sĩ lớn tuổi cũng khá e ngại mà cười theo cậu:
- Vậy khi nào chú ấy mới được xuất viện?
- Nếu muốn thì bây giờ cũng có thể xuất viện rồi
Nhạc Ninh gật đầu tỏ ra hiểu ý, những vị bác sĩ ấy cũng bắt đầu rời khỏi căn phòng. Người đàn ông khi nãy còn ngoan ngoãn ngồi trên giường, giờ lại ôm chặt lấy cậu:
- Về nhà thôi! Chúng ta về nhà thôi, chồng nhỏ!
Nhạc Ninh cũng chỉ gật gật đầu rồi cùng vị Phó Bắc Đình kia rời khỏi bệnh viện. Cậu bây giờ lại như có thêm một đứa con lớn xác để chăm sóc.
Vừa đến nhà thì Nhạc Ninh cũng khá bất ngờ vì cái sự hỗn loạn của buổi chiều đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ chở nên ngăn nắp vô cùng.
Từ lúc xuống xe đến giờ Phó Bắc Đình cứ thế mà ôm lấy cậu, chẳng muốn buông ra một giây, một phút nào cả. Cậu muốn kéo anh ra thì con người ấy lại dẫy:
- Không chịu đâu... muốn ôm chồng nhỏ, đừng bỏ chồng lớn nha... chồng lớn thương chồng nhỏ lắm...
- Em chỉ là muốn đi qua nhà bên cạnh để xem con sao rồi, chú ở đây đợi em một chút nha!
Anh cứ thế mà lắc đầu không ngừng và còn bĩu môi, phùng má. Làm ra cái dáng vẻ dễ thương thật lạ lẫm, cậu thật không quen với nhân cách này của anh:
- Con phải ở cùng chúng ta chứ! Em sang nhà người ta mắng cho đó
Nhạc Ninh không còn muốn nói lí nữa cứ mặc cho kẻ đeo bám kia cứ ôm lấy. Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra để gọi về nhà. Con trai đang chơi với máy tính bảng đã thấy cuộc gọi đến từ "Baba yêu" liền bắt máy:
- Con sang nhà đối diện đi, ba đang ở bên đó á!
- Dạ, con sang ngay
Phó Chi lon ton chạy sang vừa mở cửa ra đã thấy hai ba ba đang ôm lấy nhau đứng giữa nhà. Nhóc con bước vào thì anh liền lườm mà khó chịu lên tiếng:
- Em nói đây không phải con của chồng mà! Đây là con của người khác... không phải của chúng ta...
Vừa nói anh còn vừa mếu máo, cậu liền vội quay sang vuốt má anh. Sử dụng một chất giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để dỗ dành đứa trẻ lớn xác kia:
- Không phải đâu mà... đây là con của em và chú... lẽ nào chú không muốn nhận con hả?
- Hổng phải mà... con chúng ta... chồng và em đã có con rồi, vui quá đi thôi!
Cô giúp việc đứng trong bếp dọn đồ ăn ra bàn xong xuôi nhưng chỉ dám đứng đó nhìn hai con người kia âu yếm. Bà thấy mọi chuyện cũng ổn hơn rồi mới dám lên tiếng:
- Tôi chuẩn bị bữa tối xong rồi, mời ông chủ và... và... hai vị vào dùng bữa
- Hai vị gì chứ! Đây là chồng nhỏ và con trai của tôi. Sau này cô cứ gọi là ông chủ nhỏ và cậu chủ nha!
Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô giúp việc, cậu cũng hiểu cô đã sốc như thế nào khi nhìn thấy dáng vẻ của ông chủ hiện tại. Cậu cười thật tươi với người phụ nữ đứng trong bếp:
- Vậy cô có thể về được rồi còn lại cứ để cháu lo cho ạ!
Cô giúp việc cũng chào tạm biệt họ mà rời khỏi nhà. Ba con người này cũng ngồi vào bàn ăn, hai người trưởng thành ngồi cạnh nhau còn nhóc con kia ngồi đối diện họ:
- Mời ba lớn và ba dùng bữa ạ!
- Con trai của chúng ta ngoan quá đi! Còn dễ thương giống em nữa nhưng có hơi kém hơn em một chút... - Phó Bắc Đình cứ nói luyên thuyên
Nhạc Ninh liền đút một miếng thịt vào cái miệng ấy, con trai cũng phải bật cười vì hai người họ:
- Chú ăn đi, không đồ ăn sẽ nguội mất ngon
- Chồng biết rồi ạ!
Anh thế mà giờ lại gấp một miếng thịt đút tới tận miệng cho chàng trai. Cậu cũng vô cùng tự nhiên mà mở miệng ra ăn bởi họ của lúc trước cũng chính là như thế:
- Em ăn nhiều vào, em gầy quá! Chồng xót cho em lắm!
Cái cảm giác ấm áp này thật lâu rồi cậu không còn cảm nhận được nữa. Chúng ta của lúc đó thật giống một gia đình mà!
Nếu chú cứ mãi như thế cũng là đều tốt... chú sẽ không ghét bỏ đứa con trai này của chúng ta
Chàng trai vừa buông đũa xuống, người đàn ông liền dọn dẹp chén bát, cậu muốn phụ liền bị ngăn lại ngay lập tức:
- Em nghỉ ngơi đi, để chồng làm cho, việc chồng nên làm mà...
- Đúng rồi, ba ra ngoài xem phim với con đi
Bánh Bao liền lôi kéo Nhạc Ninh đi ra ngoài còn anh lại vô cùng thuần thục đem đồ đi rửa. Cậu ngồi xuống ghế cùng con, hai người mở một bộ phim lên để xem nhưng lại chẳng xem.
Nhạc Ninh thì sử dụng điện thoại để xử lý công việc, nhóc con lại cứ nhìn vào người trong bếp rồi lại nhìn người bên cạnh. Cứ xoay tới xoay lui một lúc Phó Chi cũng cất lời:
- Người đó thật sự là ba lớn của con hả ba?
Câu hỏi của đứa trẻ làm cậu thật khó xử, nếu giờ cho nhóc con biết sự thật thì lỡ sau này chú không cần thằng bé phải làm sao? Còn giấu giếm lại cũng chẳng phải dù sao chú ấy cũng là ba của Bánh Bao...
Đang lơ lửng trong mớ suy nghĩ thì tiếng rơi vỡ vang ra từ nhà bếp. Nhạc Ninh liền phản xạ ngay lập tức, vội chạy vào trong bếp xem tình hình.
Phó Bắc Đình lúc này đang định cúi xuống nhặt mảnh vỡ thì liền bị chàng trai kéo bước ra ngoài. Cậu cứ xoay người anh qua lại mà xem:
- Chú có trúng phải đâu không?
- Không có ạ!
Cậu cầm tay anh lên xem xét cẩn thận, cái dáng vẻ quan tâm này làm cho Phó Bắc Đình mỉm cười, một nụ cười thật khác lạ, và toàn bộ sự việc ấy đều được Nhạc Phó Chi nhìn thấy kể cả biểu cảm trên khuôn mặt anh.