Đầu tháng 9 năm đấy, có một thiếu niên nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo, hai má phúng phính mang trong người nổi hào hứng, trông chờ vào khoảng thanh xuân cấp 3 sắp bắt đầu này.
Nhóc con đáng yêu, năng nổ tuy có hơi lười học nhưng thành tích vẫn khá tốt đã được sắp ngồi cạnh một học bá điềm tĩnh, ít nói nhưng vẻ ngoài vô cùng hút mắt, đặc biệt là chiều cao tuyệt vời ấy.
Và rồi nhóc con vừa vào mười ấy đã rung động với cậu bạn cùng bàn kia. Ngày tháng cứ dần trôi vị học bá ấy đã không biết tự bao giờ lại chăm sóc bạn cùng bàn một cách chu đáo, luôn lo lắng khi nhóc con ấy mắc bệnh vặt, lòng không khỏi khó chịu khi thấy bạn cùng bàn thân thiết cười nói với đàn anh lớp 12 trong câu lạc bộ cầu lông.
Mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở của năm ấy.
Trước khi pháo hoa rực rỡ bao phủ khắp bầu trời đen, hai thiếu niên trẻ đã thổ lộ lòng mình. Chính thức mùa xuân năm ấy họ có nhau.
Họ bên nhau trong âm thầm, hưởng thụ cái tình yêu nhiệt quyết và đầy tuổi trẻ.
Nhưng cuối cùng cũng là vào ngày xuân của năm lớp mươi hai, họ chia tay một cách ồn ào.
Gia đình cậu bạn học bá kia đã biết chuyện tình cảm ấy mà lên trường làm lớn chuyện. Lời khó nghe gì họ cũng đều nói ra hết đến lúc ba của cậu nhóc ấy vào mới dừng lại.
Họ không phải là giỏi kiềm chế, thấy bản thân đã quá lời mà chỉ đơn giản là do ba nhóc con ấy là một ông chủ có tiền, có quyền lực trong giới kinh doanh.
Hai thiếu niên ấy đã bị tách lớp, không ai nói với ai điều gì nữa. Vị học bá đấy chọn nghe theo gia đình, lao đầu vào học tập nhưng rồi áp lực quá nhiều cậu quyết định trốn đi chơi với bạn bè.
Và cũng là lần đi chơi ấy, cậu thiếu niên uống say không còn nhận thức rõ được bản thân và đã làm cho một cô gái có thai. (1
Vốn dĩ cứ nghĩ gia đình sẽ trách mắng cậu một cách thậm tệ nhưng không họ vô cùng vui vì con trai mình cũng có hứng thú với phụ nữ, họ cũng có cháu rồi. Đâu ai biết rằng khi thiếu niên ấy trong tâm trí mơ hồ có quan hệ xác thịt với gái kia thì hình ảnh trước mắt chỉ toàn là dáng vẻ ngốc nghếch và ngọt ngào của nhóc con cùng bàn.
***
Giọng nói ấy thật lạ mà cũng thật quen, cậu dần ngước mặt lên nhìn. Hình ảnh vị học bá cùng bàn ngày nào lại thấp thoáng ẩn hiện trước người đàn ông trưởng thành, đĩnh đạc ấy:
- Là cậu sao, Lục Tiêu Phong?
Cậu và người kia quả thật đã lâu không gặp mặt, dáng vẻ của bây giờ tuy không thay đổi nhiều nhưng thật sự đã khác xưa. Họ cứ đứng nhìn nhau và rồi lại vô thức cười khẽ.
Hai bậc phụ huynh ngồi trên ghế đá của một góc sân trường, hai bạn nhỏ cũng chơi gần đó trong tầm mắt của họ. Không khí giữa hai không phải là sự ngượng ngùng mà dường như họ có quá nhiều chuyện muốn nói mà chẳng biết bắt đầu từ đâu:
- Sau khi tốt nghiệp cậu đi đâu vậy? Cứ như bốc hơi không có chút thông tin gì?
Nhắc đến thời gian đó mà Nhạc Ninh cảm thấy đúng là duyên số. Tình đầu cũng đã cưới vợ và có con còn cậu lại dính phải một ông chú từ trên trời rơi xuống, cũng là tia sáng ấm áp cho chuỗi ngày lạnh lẽo của cậu:
- Chắc cậu cũng biết tin gia đình mình phá sản. Nên mình chọn lập nghiệp bằng cách lấy chồng đó (3°
Lục Tiêu Phong nhìn gương mặt cười cợt ấy của cậu thì không biết là thật hay là đùa nữa. Cậu cũng không biết nên kể từ đầu về cuộc hôn nhân này của mình nên cũng không nói nữa: 1
- Còn cậu thì sao? Cậu và vợ giờ đang sống ở đâu?
Ở phía xa kia, Nhạc Phó Chi lại cười vô cùng tươi khi được nghịch cát cùng người bạn mới này. Còn con của Lục Tiêu Phong tuy khá trầm tính nhưng vẫn rất biết cách phối hợp. Tiểu Bánh Bao nhà ta lại đưa tay lên sờ má bạn kia, Nhạc Ninh ở xa nhìn thấy cũng khẽ bật cười.
Lưu manh như ba lớn của nó mà!
- Mình li hôn rồi, cuộc hôn nhân của bọn mình kéo dài 3 năm. Vốn dĩ nên kết thúc sớm hơn, cho cô ấy có một hạnh phúc tốt hơn.
Bầu không khí cũng dần trầm xuống, cậu thật trách cái miệng không biết ăn nói này chút nào mà! Lục Tiêu Phong lại bật cười, người dựa vào ghế, tay lại vô thức đưa lên xoa đầu cậu: ()
- Cậu lại nghĩ nhiều rồi. Cuộc hôn nhân của bọn mình vốn dĩ là ép buộc, không có tình cảm, cô ấy khi biết mình từng quen... - đưa mắt nhìn cậu - con trai thì cũng không còn nuôi hy vọng nữa. Cô ấy chọn li hôn và mình cũng vui vì cô ấy có thể tìm được hạnh phúc cho bản thân
Nhạc Ninh cũng hiểu chứ, hôn nhân không tình yêu thì làm sao có hạnh phúc. Cậu nhìn đứa trẻ trầm lặng ấy thì lại không khỏi cảm thấy chua xót:
Nhóc con nhà cậu tên gì vậy?Thằng bé tên Lục Hiên, từ nhỏ đã ít nói, không thích kết bạn mình cũng thật sự lo lắng về điều nàyMình thấy Lục Hiên cũng dần cởi mở với Bánh Bao nhà mình rồi. Cứ để bọn nhỏ chơi chung, mình tin rằng thằng bé nhà cậu cũng trở nên hoạt bát thôi!Chàng trai cũng vô thức tựa lưng vào ghế rồi ngắm nhìn bầu trời trong xanh đang khuất sau tán cây. Một cuộc hôn nhân theo ý gia đình, một vợ một chồng theo đúng mẫu hình lý tưởng của xã hội.
Đây được cho là một gia đình đúng nghĩa, một mái ấm thật sự.
Liệu cái chuẩn mực ấy có làm cho người trong cuộc hạnh phúc? Những đứa trẻ đó thật sự được phát triển và hưởng trọn vẹn, đủ đầy tình thương?
Đừng trách xã hội khắc nghiệt, hãy trách lòng người chưa đủ rộng mở để yêu thương. Khi thành kiến về tình yêu đồng giới vẫn còn tồn tại, khi người ta còn áp đặt chuyện hôn nhân và sinh con đẻ cái, thì những đứa trẻ sinh ra trong những cuộc hôn nhân gượng ép ấy cũng khó lòng tìm thấy hạnh phúc.
Chỉ khi lòng người thực sự nới rộng, bao dung và chấp nhận, chúng ta mới có thể tạo nên một thế giới tràn đầy tình thương và hạnh phúc đích thực.
- Phải chi năm đó chúng ta quyết liệt hơn thì có phải bây giờ đã khác rồi không? (
Lời Lục Tiêu Phong cất lên, cậu quay đầu sang mà nhìn người con trai bên cạnh này. Bao cái nhìn sang cạnh của thời thanh xuân năm đó thật đẹp đẽ nhưng giờ mọi thứ thật sự đã khác rồi:
- Có lẽ tất cả đều có số phận hết rồi. Khoảng thời gian năm đó thật sự đối với mình rất đẹp, rất tuyệt vời nhưng cũng là quá khứ rồi. Chúng ta nên trân trọng những gì có ở hiện tại thì vẫn tốt hơn
Vị học bá ấy lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy của cậu nữa, anh dời hướng nhìn sang hai đứa nhóc ở xa kia:
- Mẹ của thằng bé là người như nào? Chắc là một người đáng yêu và hoạt bát lắm! •
Nhạc Ninh nghe câu nói ấy thì không khỏi bật cười, người bên cạnh là đang khen cậu mà! Chắc người bạn này vẫn nghĩ câu nói lấy chồng kia là đùa rồi:
- Có vẻ khó tin nhưng mình là người sinh ra thằng bé ấy và nhóc con đó có hai người ba