Lục Tiêu Phong cũng nhận ra khí thế bức người đang tỏ ra xung quanh anh nhưng lại xem như không có mà còn cười rạng rõ:
Còn tôi là Lục Tiêu Phong, người bạn đặc biệt thời cấp 3 của Nhạc Ninh (1Tôi có nghe bé con nhà mình kể gặp bạn cấp 3 nhưng không biết bạn đặc biệt là đặc biệt đến như thế nào?Bàn tay đang đặt ở eo vô thức lại siết chặt hơn, Tiêu Phong cũng phát hiện ra Nhạc Ninh không kể về chuyện họ từng quen nhau lúc trước nên cũng chỉ cười một cách qua loa:
- Chỉ là đặc biệt hơn người khác chút thôi, không có gì đáng chú ý đến đâu - xem đồng hồ đeo tay - Tôi còn có việc, tôi đi trước nha!
Tiêu Phong vẫy tay chào tạm biệt họ, cậu và anh cũng quay về xe. Vừa vào xe thì Phó Bắc Đình đã ép sát lại chàng trai, một tay kéo dây an toàn một tay sờ gò má cậu:
Giờ em kể về người bạn kia cho chú biết được chưa?Thì... thì...Nhạc Ninh khó khăn và cười gượng khi nhìn vào đôi mắt đang thăm dò kia. Thấy nhóc con ấp úng thì anh cũng không muốn cưỡng ép mà ngồi lại ghế lái. Khi này cậu mới cảm thấy dễ thở hơn bao giờ hết mà lên tiếng:
- Thật ra... cậu ấy là bạn trai cũ của em...
Cậu cũng thành thật kể về chuyện tình thời còn đi học của mình cho người đàn ông bên cạnh nghe. Kể họ quen nhau đến lúc bị gia đình cấm cản rồi cậu bạn kia có vợ sinh con và cậu gặp anh:
- Dù cậu ấy có li hôn nhưng giờ bọn em chỉ xem nhau là bạn thôi! Và em còn có một người chồng tuyệt vời như vậy thì người cũ gì cũng phải lu mờ
Nói rồi chàng trai còn muốn tiến tới phía anh thì bị dây an toàn giữ lại làm cho cậu không khỏi khó chịu. Nghe xong câu chuyện cậu kể, sắc mặt kia lại chẳng có tí biểu cảm gì:
- Để chú đưa em về nhà hàng, cũng sắp trễ rồi 1
Giọng nói đấy sao lại cảm thấy xa cách như vậy chứ! Từ lúc đó, người đàn ông không nói thêm một lời nào, không nhìn lấy cậu một lần. Đến trước cửa nhà hàng, cậu đợi anh xoay sang cởi dây an toàn và hôn tạm biệt như thường ngày nhưng chẳng có gì hết.
Người đàn ông ấy tay vẫn giữ ở vô lăng, mắt vẫn nhìn về phía trước, cậu đưa mắt nhìn sang anh một lúc và rồi cũng tự tháo dây an toàn rồi bước xuống xe. Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc xe ấy liền chạy đi mất hút, dường như nó chỉ chờ cậu xuống để chạy đi ngay.
Nhạc Ninh nhìn theo chiếc xe đang dần chạy khuất, cậu cũng quay vào bên trong nhà hàng. Ngồi trong phòng làm việc với những giấy tờ sổ sách một cách tập trung. Thời gian cứ thế mà dần trôi đi, cậu cũng không để ý thời gian đã qua bao lâu.
Reng reng
Tiếng chuông điện thoại đã gọi cậu trở về thực tại, tay đưa theo ý thức để cầm điện thoại lên xem. Màn hình lại hiển thị một dãy số lạ, nhìn đôi chút cậu cũng bắt máy:
Cho hỏi có phải số của anh Nhạc Ninh không?Là tôi, có việc gì không?Tôi là giáo viên ở trường mầm non AT...Sau khi nghe cuộc gọi đó, Nhạc Ninh cũng nhanh chóng bắt xe đi đến trường. Cậu đi vào trong văn phòng làm việc thì Bánh Bao đứng một bên cúi đầu, Lục Hiên ở một bên khóc thút thít.
Nhạc Ninh đi đến chỗ Lục Hiên rồi ngồi xuống kéo thằng bé ấy vào lòng để dỗ dành. Cậu lại nhìn sang nhóc con nhà mình:
Sao con lại hôn má bạn vậy hả? (1Do con thương Hiên Hiên nên con mới hôn, ba cũng nói thương mới hôn mà... (1Câu nói ấy cũng khiến cậu chết đứng, một vẻ mặt bất lực nhìn thằng con trai nhà mình. Giáo viên nữ kia đứng không xa đó cũng chẳng biết làm gì. Lục Tiêu Phong khi này cũng mở cửa đi vào rồi nghe chuyện đã xảy ra.
Nhạc Ninh cũng để Lục Hiên quay về vòng tay của ba mình và đi đến cạnh đứa con trai manh động nhà mình.
Cậu đẩy nhẹ bả vai Bánh Bao:
- Còn đứng đó sao? Ba dạy con như nào?
Nhạc Phó Chi cũng chầm chậm bước lại gần Lục Hiên, cậu bé cũng đã dần bình tĩnh hơn. Bánh Bao không dám đến quá gần, đứng giữ một khoảng cách với bạn:
- Cho Phó Chi xin lỗi, lần sau Phó Chi sẽ xin phép, sẽ không tự tiện như vậy nữa. Hiên Hiên tha lỗi cho Phó Chi được không?
Lục Hiên ngước mắt nhìn ba mình rồi lại nhìn sang người bạn. Nhóc con do dự không biết phải làm gì, Lục Tiêu Phong ngồi xuống cạnh con trai:
Con có muốn tha lỗi cho bạn không? Nếu con chỉ cảm thấy hành động của bạn làm con hơi bất ngờ và con không có cảm thấy ghét bạn thì con có thể tha lỗi cho bạn.Dạ...Lục Hiên khẽ gật đầu rồi bước đến gần Nhạc Phó Chi hơn và bất ngờ hôn lên má cậu bạn kia: ()
- Hiên Hiên cũng thương Phó Chi lắm! Không ghét bạn đâu... chỉ do mình chưa quen thôi!
Những người trong phòng cũng cười gượng với hai đứa nhỏ này, hai vị phụ huynh cũng nhìn nhau mà cười. Giải quyết xong thì hai nhóc con cũng quay về lớp, còn cậu và Lục Tiêu Phong cũng cùng nhau đi ra ngoài:
Xin lỗi cậu nha! Con trai nhà tôi bạo dạn quá rồiThằng bé thật giống cậu năm đó.Hai người nhìn nhau lại bắt đầu cười khanh khách không ngừng. Họ cũng đi ra tới xe, Lục Tiêu Phong lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu:
Hay đến quán trà sữa lúc trước chúng ta uống để bù cho lời xin lỗi của cậu điĐược thôi! Phải để mình bao cậu nha!***
Phó Bắc Đình đứng trước cửa kính trong phòng làm việc cầm một tách cà phê mà ngắm nhìn thành phố từ trên cao. Một bầu tâm trạng đầy suy tư, bao tâm sự đổ dồn vào đôi mắt ấy.
Dữ Hinh ngồi ở bàn làm việc gần đó cũng ngớ người, nghiêng đầu, hai chân mày cũng nheo lại đầy khó hiểu nhìn vị chủ tịch đang đứng ở kia.
Cái gì vậy trời!
Hôm nay chủ tịch lại diễn vai tống tài suy tư hả? (
Người đàn ông như nghĩ ra gì đó mà lại vội vàng bỏ tách cà phê xuống bàn rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc. Dữ Hinh nhìn một màn ấy cũng phải lắc đầu, lại tới nữa rồi, không có khi nào mà bình thường hết.
Phó Bắc Đình liền ngồi lên xe, gương mặt cũng toàn là dáng vẻ mong ngóng. Âm nhạc du dương, xe cũng dần chạy chậm, anh quan sát xung quanh:
- Khi sáng biểu hiện không tốt, mình phải mua trà sữa để chuộc tội. Nhạc Ninh thích uống nhất chỗ này, uống vào chắc chắn sẽ vui vẻ hơn
Xe được đậu vào ngay ngắn, người đàn ông lịch lãm mang dáng vẻ của sự trưởng thành, thanh lịch bước vào một quán trà sữa mang đầy hương sắc ngọt ngào của thanh xuân mang đến vẻ đối lập một cách nổi bật.
Nhưng điều nổi bật thu hút Phó Bắc Đình lại là dáng vẻ nhỏ nhắn thân quen kia, em ấy lại đang ngồi với người yêu cũ uống trà sữa đầy tình cảm. Anh chẳng nghĩ nhiều mà bước đến kéo ghế ngồi xuống cạnh:
- Trùng hợp quá! Đến mua trà sữa cũng gặp em và bạn cũ