Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 35: Mời cưới



Mặt trời sau tán cây đã lên cao, mèo nhỏ cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp để hưởng thụ sự êm ái trên giường.

Mí mắt khẽ cử động, tay vô thức tìm kiếm hơi ấm thân quen để ôm nhưng chỉ chạm được vào khoảng không.

- Chú ơi...

Chất giọng nhè nhẹ, nũng nịu được phát ra từ bạn nhỏ nằm trên giường. Không một ai đáp lời liền làm cho cậu khó chịu mà đạp gối, đạp chăn rơi xuống sàn nhà. Cửa phòng khi này được mở ra, một thân sơ mi xám đậm được mặc chỉnh tề, tay áo được xoắn ngay ngắn bước vào.

Người đàn ông ấy ngồi xuống giường thì chiếc mèo con kia lại tìm đến mùi hương quen thuộc đấy. Chàng trai gối đầu lên bắp đùi, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng như bỗng nhớ ra gì đó mà dời đầu, tay đẩy người kia đi. Anh nắm bàn tay ấy lên và khẽ hôn:

Sao đấy? Ai chọc giận em rồi?Chú đó... mới sáng ra đã đi đầu vậy?Anh nâng đầu Nhạc Ninh đặt lên đùi của mình, cúi xuống hôn lên trán của em. Cậu thế mà vẫn chưa chịu thức mà còn ôm lấy tay anh:

Không còn sáng nữa đâu bé conHết sáng thì chú muốn đi là đi hả?Nhạc Ninh nheo nheo rồi mở mắt ra nhìn con người kia, anh sờ khuôn mặt ấy mà còn kèm theo một nụ cười tươi.

Cậu thấy anh không nói gì thì đánh vào cơ bụng kia một cái nhẹ, anh nắm lấy bàn tay ấy kéo lên mặt mình:

- Chú sai rồi, chú phải nằm ôm bé con ngủ mới đúng

Chàng trai dùng lực kéo người đàn ông kia gần xuống hơn để hôn vào cái má kia. Anh định dời môi sang môi cậu thì cậu liền che lại:

- Ưa... em chưa đánh răng

Anh không để ý mà kéo tay cậu ra rồi khẽ hôn lên đôi môi mềm kia. Cậu khi này mời xoay đầu qua lại để tìm kiếm gì đó, khi thấy đồng hồ trên tay anh thì liền bừng tỉnh:

- 9 giờ rồi hả?

Cậu ngồi bật dậy thì lại đụng phải đầu của anh, đầu cậu lại quay về nằm xuống giường. Phó Bắc Đình lo lắng xoa phần trán của câu:

Sao vội vậy? Trúng đầu em rồi, đau lắm không?Em không sao, chỉ là lâu rồi em mới thức muộn như vậy!Nhạc Ninh chống tay xuống giường rồi ngồi dậy, xoay người lại hôn lên trán anh một cái. Anh dịu dàng đưa tay lên sờ nhẹ vào mái tóc hơi rồi kia:

Không muốn ngủ chút nữa sao?Còn phải đưa con... đúng rồi muộn giờ học....Chàng trai trở nên luống cuống, tay chân vơ loạn xạ. Phó Bắc Đình nhìn cậu như thế mà không khỏi bật cười rồi giữ cậu lại:



Chú đưa con đi học rồi. Làm ba người ta rồi mà em vẫn như em bé vậy đó!Em là em bé ngoan của chú mà!Cậu đưa hai tay tới ôm lấy cổ của anh, anh liền bế cậu lên mà đi thẳng vào nhà tắm. Cậu có hơi bất ngờ nhưng đã giữ chặt cổ anh. Vị ấy cứ thế mà bế giúp cậu vệ sinh cá nhân rồi lại bế cậu xuống nhà, đặt cậu ngồi vào ghế:

Chú làm gì vậy? Sao không cho em làm gì hết thế?Em bé thì phải được chăm sóc cẩn thậnChú cứ như vậy thì em sẽ hư mất đóPhó Bắc Đình lại đem bữa sáng ra đặt lên bàn trước mặt của cậu. Chàng trai nhìn bữa ăn trước mặt rồi xoay đầu sang, anh một tay chống xuống bàn khuôn mặt cũng áp lại gần cậu:

- Ở cạnh chú, em được phép hư 2

Nhạc Ninh nhìn vào đôi mắt ấy rất lầu, một cảm giác ẩm áp nào đó bao trùm lấy thần thể và cả trái tim đang đập mạnh kia. Cậu khẽ mỉm cười rồi hôn nhẹ lên má anh một cái và bắt đầu dùng bữa sáng ngọt ngào ấy.

**水

Ngày dần buông xuống, người người vội vã quay về tổ ấm sau ngày làm việc mệt mỏi. Hôm nay lại khá muộn, đèn đường đã sáng thì chiếc xe đen kia mới dừng trước nhà hàng Victo.

Người đàn ông lịch lãm thường ngày giờ chỉ mặc một áo polo đơn giản với quần âu lịch sự mà bước xuống xe.

Chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng chạy ra với gương mặt tươi tắn mà lao vào vòng tay ấy.

Hồm nay chú đưa em đến một nơi đặc biệtVui mới đi nha!Đứa trẻ chưa kịp lớn này cũng thật sự tò mò nơi mà người đàn ông này sắp đưa mình đến. Suốt đường cứ nhìn ra ngoài để dò xét xem có thể đi đâu:

- Người đẹp ở cạnh em không nhìn, cứ nhìn cảnh vật vô tri ấy

Nhạc Ninh cũng kéo cửa kính lại rồi xoay sang nhìn chẩm chầm vào vị đang ngồi bên cạnh ấy:

Bà hình như rất thích Bánh Bao. Hôm nay lại đưa nhóc con ấy về nhà chơi rồiBà đang tạo cơ hội cho chúng ta sinh thêm một nhóc Bánh Bao nữa đóLại như thế nữa rồi! Cậu cũng không đủ độ dày mặt như anh nên đành ngượng ngùng mà im lặng. Anh thì thật thích cái dáng vẻ này của cậu.

Đáng yêu vô cùng!

Cậu đứng nhìn dòng chữ DH đầy màu sắc một lúc lâu thì Phó Bắc Đình đi đến nắm lấy tay cậu bước vào. Bên trong trang trí đơn giản với ánh đèn nhạt màu nhưng mang đẩy đủ màu sắc rất tinh tế và hài hòa.

Nhìn sơ qua cậu cũng đoán được đây là một quán rượu và còn là loại hạng sang. Bất chợt cậu nhìn thấy một bóng lưng rất quen ở quầy rượu, cậu cùng anh dần bước tới thì đúng rồi đó chính là bác sĩ Phùng Hạ.



Nhạc Ninh liền vui mừng ngồi xuống chiếc ghế trống ở cạnh Phùng Hạ, còn Bắc Đình cũng ngồi xuống bên cạnh cậu:

Trùng hợp quá, không ngờ sẽ gặp anh ở đâyKhông trùng hợp đâu, anh kêu Lịch Dương mời em và chồng đến đóCái tên Lịch Dương này cậu thấy quen nhưng không rõ là đã nghe ở đâu thì bỗng có người xuất hiện khoác vai

Phùng Hạ:

Nhóc con này chắc quên anh rồi. Anh là bạn thân của chồng em đấyÀ... anh là người theo đuổi bác sĩ Phùng Hạ rất lâu đúng không?Nghe cậu nói mà họ không khỏi bật cười vì tưởng cậu nhớ ra Lịch Dương là bạn Bắc Đình nhưng lại nhớ tới chuyện khác. Lịch Dương càng ôm lấy bác sĩ chặt hơn, không chỉ thế mà còn hôn lên má:

- Người ta đã theo đuổi thành công lâu rồi, hôm nay đặc biệt gọi nhóc và Bắc Đình đến để mời cưới đó

Nhạc Ninh không khỏi vui mừng khi nghe tin vui từ vị bác sĩ thần thiết lầu năm của mình. Cậu theo phản xạ mà nắm lấy bàn tay bác sĩ:

- Thật sao bác sĩ?

Cái nắm tay ấy lại làm hai người ở cạnh nhốn nháo, kéo tay người của mình về. Nhạc Ninh không khỏi bất lực, xoay người lại đưa hai tay lên xoa xoa má của người đàn ông:

- Em nói chuyện với bác sĩ chút thôi nha!

Nói rồi chàng trai lại quay về hướng cũ để nói chuyện cùng bác sĩ, Lịch Dương lại cứ giữ chặt bàn tay Phùng Hạ.

Anh bác sĩ cũng không để ý mà lấy thiệp ra đặt xuống bàn trước mặt cậu:

- Thời gian, địa điểm rõ ràng. Cậu cùng Bắc Đình và nhóc con nhớ đến đúng giờ đó

Chúc mừng bác sĩ, cuối cùng anh cũng chịu kết hôn rồiCòn nhóc và Bắc Đình bao giờ mới tổ chức hôn lễ cho bọn tôi...Lịch Dương đang nói thì bị cù trỏ của bác sĩ đụng ở bụng ngăn lại. Bắc Đình nghe thấy điều ấy thì ly rượu đã đến miệng cũng không còn tâm trạng uống tiếp. Nhạc Ninh lại gượng cười tránh cho bầu không khí mất vui:

- Vội vàng gì chứ! Em và chú ấy thời gian này có hơi bận chút thôi! Đến lúc nhất định sẽ thông báo đến hai người mà!

Đến lúc lên giường, Nhạc Ninh vẫn cảm thấy người bên cạnh có nhiều tâm sự. Cậu nghiêng người, đặt đầu lên lồng ngực anh, tay ôm lấy người anh:

Chú vẫn nghĩ về chuyện tổ chức hôn lễ đúng không?Có phải chú không đủ tài giỏi, không đủ giàu có, không đủ quyền lực nên làm em mất mặt mà không muốn để người khác biết chú là chồng em