Lục Hiên bất lực lay người đã bất tỉnh kia, Nhạc Ninh liền gọi cấp cứu. Tiếng ci hú vang trong đêm như xé rách tâm can.
Bốn con người ấy đứng trước căn phòng cấp cứu lạnh lẽo kia, Nhạc Ninh bần thần nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt ấy thì lại có một bàn tay nhỏ chạm vào tay cậu:
- Chú nói cho cháu biết được không? Ba cháu bị gì vậy?
Lục Hiên giờ đây lại đang cố khoác trên người một vẻ ngoài cứng rắn nhưng nhóc đâu biết rằng đôi mắt đã phản bội lại chính mình. Nhạc Ninh nhìn thấy sự lo sợ trong đôi mắt ấy, cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ kia:
- Hiên Hiên thật sự muốn biết?
Nhóc con ấy không trả lời mà thay vào đó là một cái gật đầu khẳng định. Nhạc Ninh lòng không khỏi chua xót, cậu của lúc này lại không đủ can đảm mà hướng mắt thẳng vào nhóc con:
- Ba của Hiên Hiên bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối rồi... 2)
Nói rồi cậu ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt mình, thân thể ấy như hóá đá. Nhóc con cố gắng kiềm chế dường nào thì nước mắt cũng không tự chủ được mà vô thức rơi.
Phó Bắc Đình nghe thấy cũng không khỏi bàng hoàng trước thông tin ấy. Anh cũng dấy lên một nỗi đau lòng trước đứa trẻ này.
Không khí bệnh viện về đêm đã lạnh lẽo giờ đây lại còn pha lẫn thêm tiếng khóc nức nở trước phòng cấp cứu càng làm con người ta thêm thương xót.
Nhóc Hiên Hiên đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Nhạc Ninh còn Bánh Bao cũng dựa vào người Bắc Đình mà ngủ. Giờ chỉ còn hai người lớn tỉnh táo ngồi trước phòng cấp cứu chờ đợi:
Em biết từ khi nào? - Anh khẽ cất tiếngLà ngày mà em ngồi trước nhà hàng đợi chú. Chiều hôm đó em gặp Tiêu Phong, cậu ấy cũng đã ngất như thế và em mới biết cậu ấy không còn sống được bao lâu nữa...Bắc Đình vô thức nhìn sang đứa trẻ đang tựa đầu vào vai cậu ngủ. Nhạc Ninh khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ ấy:
Em quyết định là sau này sẽ nhận nuôi Hiên HiênChú thấy rất tốt, nhà thêm người lại càng vui. Bánh Bao cũng có thêm người anhHai người lại nhìn nhau, ánh mắt ấy như hiểu tâm tư của đối phương. Họ không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười với nhau, cái cười ấy lại chẳng mang tí vui vẻ nào mà thay vào đó là sự thấu hiểu.
***
Lục Tiêu Phong nằm trên giường bệnh dần tỉnh dậy, màn sương mờ trước mặt dần được kéo đi. Bên cạnh đã nhìn thấy Hiên Hiên đang nhìn mình không rời mắt:
- Ba tỉnh rồi, ba đói không? Con mua chút cháo cho ba (
Nhóc con ấy thật bình tĩnh như chưa có gì nhưng đôi mắt đỏ hoe đó cũng đã đủ làm cho Tiêu Phong hiểu. Tiêu Phong đưa ánh mắt nhìn sang Nhạc Ninh thì cậu khẽ gật đầu cho Tiêu Phong thêm phần chắc chắn nhóc con nhà mình đã biêt mọi chuyện.
- Để mình ra ngoài mua bữa sáng cho
Nhạc Ninh cùng Bắc Đình lẫn Bánh Bao cùng nhau đi ra ngoài để lại không gian riêng cho Tiêu Phong và Lục
Hiên. Anh khẽ nắm lấy bàn tay đấy, dùng ánh mắt chứa chan đầy tình thương nhìn Hiên Hiên:
Con có thích gia đình chú Nhạc Ninh không?Dạ con thích lắm!Nhóc con ấy dường như hiểu được đều mà Tiêu Phong sắp nói, thằng bé cười tươi lắm nhưng nụ cười ấy thật gượng gạo vô cùng:
- Vậy... sau này ba... không còn nữa con có muốn sống cùng họ không?
Hiên Hiên gật đầu mà nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ấy. Lục Tiêu Phong khó khăn ôm lấy con trai vào lòng:
- Ba xin lỗi... ba không chăm sóc cho con được nữa rồi... (2
Càng nói bản thân lại càng không kiềm được mà cũng nức nở không ngừng. Nhạc Ninh ở một góc hành lang trống lúc này cũng đang gục mặt vào lồng ngực Bắc Đình mà rơi lệ:
- Thằng bé còn quá nhỏ... sao có thể tàn nhẫn như thế...
Lúc sau, Nhạc Ninh cũng quay lại phòng bệnh, Hiên Hiên đã ngồi sang một góc, Bánh Bao thấy vậy liền cầm bánh đến:
Hiên Hiên ăn đi, mình đặc biệt kêu ba mua loại bánh Hiên Hiên thích đó (1)Cảm ơn cậu nha!Nhóc con ấy nhận lấy bánh ăn vô cùng ngon miệng, Nhạc Ninh nhìn thấy cũng nhẹ lòng mà đem cháo đến cho
Tiêu Phong:
Bắc Đình làm thủ tục nhập viện rồi. Mình có dặn người ta không bỏ tiêu, cậu ăn điVẫn nhớ mình không ăn tiêu, chu đáo quá nha!Cậu ghẹo đi, để cho chú ấy nghe lại ghen cho xem! CHai người không khỏi bật cười vì con người hay ghen tuông ấy. Bắc Đình khi này cũng đúng lúc mở cửa đi vào:
Nói xấu gì tôi sao?Anh đoán đúng rồiLục Tiêu Phong chẳng ngần ngại mà đáp lời vị chủ tịch ghen tuông đó. Nhạc Ninh không để chồng mình rảnh rỗi lại nghĩ linh tinh thì liền đặt trái táo vào tay anh:
Chú gọt giúp em với, em muốn ănCậu đến chăm người bệnh hay đổi chỗ để ngọt ngào vậy?Tiếng cười nói của họ cũng làm cho mọi thứ chở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Nhạc Ninh đưa cho Tiêu Phong miếng táo, cầm trên tay Tiêu Phong nhìn rất lâu rồi lên tiếng:
Cảm ơn anh và Nhạc NinhCó miếng táo cậu làm gì lịch sự vậy!Cảm ơn vì tất cả những gì hai người đã làm và sẽ làmNhạc Ninh khi này cũng hiểu dụng ý trong câu nói ấy, cậu lại cười tươi cầm lấy miêng táo đút vào trong miệng của
Lục Tiêu Phong:
- Ăn đi, cậu sao mà lắm lời quá!
Những ngày sau đó, Lục Hiên luôn ở bệnh viện cùng Lục Tiêu Phong. Anh cũng không còn người thân nào, chỉ có
Nhạc Ninh và Bắc Đình thay phiên nhau đến chăm sóc anh.
Bầu trời đêm hôm nay thật quang đãng, những ánh sao trên trời được thoả sức mình tỏả sáng bên cạnh vầng trăng khuyết đầy diễm lệ kia.
Lục Tiêu Phong lại nhàn nhã nằm trên giường bệnh cùng con trai xem bộ phim hoạt hình mà nhóc con mình yêu thích. Tiếng nói chuyện bàn luận về phim vô cùng rôm rả nhưng rồi dần thưa thớt và cuối cùng chỉ còn nghe được một giọng nói trong trẻo.
Đêm ấy, Lục Hiên mất ba rồi. (6°
Sau đó đám tang của Lục Tiêu Phong đã được Nhạc Ninh và Phó Bắc Đình thay mặt tổ chức. Họ cũng chính thức trở thành người giám hộ cho Lục Hiên.