Bức tranh với hình ảnh chủ đạo và nổi bật nhất đó là hạc và cây tùng cổ thụ.
Những ai nghe đến bức tranh này đều biết ý nghĩa của nó tượng trưng cho sự trường thọ, sự vĩnh cửu. “Ngàn năm tuổi hạc hoá xám, hai ngàn năm tuổi hạc hoá đen”.
“Nét vẽ rất giống”
“Thật sự rất đẹp”
“…”
Mỗi người một câu, thảo luận không ngừng. Thẩm Tiểu Vân nhìn bức tranh của mình bị bỏ sang một bên. Thấy Thẩm Hạo Hiên vẫn luôn nâng niu bức tranh của Quý Dư như báo vật.
Không quan tâm đang còn trong bữa tiệc, đẩy Nguyễn Lan ra, đến trước mặt Quý Dư chất vấn.
“Cứ cho là cô biết vẽ tranh đi, vậy tại sao cô lại mạo danh AT”
“Tôi mạo danh???”
“Trong bức tranh của cô không có chữ ký, thì làm sao chứng minh cô là AT”
Mọi người nghe thấy thì cũng nhìn vào góc của bức tranh, đúng là không có chữ ký.
Trình Thiên Vũ từ đầu đến cuối thích thú nhìn cô vợ nhỏ của mình mắng người. Mặc kệ Thẩm Tiểu Vân la lối, anh bước đến ôm eo cô đến trước mặt Thẩm Hạo Hiên.
“Thẩm lão gia vợ chồng tôi cùng nhau tặng quà cho ông vậy”
Vừa nói xong thì có người đem bút lông nghiên mực đến.
Quý Dư hiểu ý nhận lấy mài mực giúp anh.
Trình Thiên Vũ nhấc tay đề bên góc trống bức tranh bốn chữ như Rồng bay Phượng múa “Tùng Hạc Diên Niên” nét mực mềm mại nhưng có lực.
Giáo sư Trương một người có hiểu biết sâu về thư pháp cũng phải vổ tay khen ngợi.
“Chữ tốt haha, đúng là tuổi trẻ tài cao”
Sự bất ngờ của mọi người còn chưa hết, Quý Dư lại bước đến cúi xuống ký tên lên góc phải phía dưới bức tranh.
Chữ AT mạnh mẽ, dứt khoát, phía dưới còn có dấu móc nhỏ. Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Nên khi vừa nhìn thấy chữ ký, Thẩm Hạo Hiên đã nhìn ra. Cho thấy ông đã thật sự yêu thích tranh của cô.
Kích động nhất là Thẩm Hạo Hiên lúc này. Ông ta cười tít cả mắt.
“Trên cùng một bức tranh vừa có bút tích của danh họa AT, vừa có chữ tốt của Trình tổng đây, độc nhất vô nhị, lão già này may mắn mới có được”
Mọi người hâm mộ không thôi.
Thẩm Tiểu Vân lần lượt nhìn mọi người tấm tắc khen ngợi, tức giận xoay người bỏ đi.
Trong lòng chửi mười tám đời Lăng Tuyết Nhu. Đều tại con ả Lăng Tuyết Nhu hại cô ta, cả hai lần đều do cô ta. Nhất định sẽ không bỏ qua.
Lâm Quế Chi hảnh diện không thôi, đó là con trai ngoan, con dâu ngoan của bà.
Cô gái xinh đẹp trẻ trung, gặp chuyện không loạn, khí chất bất phàm. Càng nhìn bà càng ưng, ánh mắt của con trai bà không tệ.
Có mấy lần bà không nhịn được định nói giúp con dâu, nhưng Trình Thiên Vũ bên cạnh lắc đầu nói cô sẽ xử lý được.
“Mẹ”
“Ừm, về thôi”
Quý Dư theo chân Trình Thiên Vũ và mẹ chồng về nhà chính.
Đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ đến đây. Trái ngược với suy nghĩ của cô, ở đây rất ấm cúng. Người làm đông nhưng rất biết điều, không tò mò nhìn ngó lung tung.
“Phu nhân, cậu chủ, thiếu phu nhân”
Vừa vào đến nhà Lâm Quế Chi đã thân mật kéo tay Quý Dư