Ngay lúc này, Trình Thiên Vũ nheo mắt lại, ngón tay vuốt ve miệng tách, hỏi đầy thâm ý.
“Vậy sao em ấy lại trở thành con nuôi của Lâm Vận?”
Trình Kiến Quốc đẩy gọng kính, hiện ý cười, ông nhìn ao câu cá, nói sâu xa.
“Ta rất muốn nhận nuôi con bé, nhưng gốc rễ vẫn chưa được giải quyết. Từ Mặc đã nhìn thấy rõ mặt ta, nếu để con bé bên cạnh sẽ nhanh chóng bị phát hiện nên ta đem nó đến cạnh Lâm Vận”
Ông ngừng lại nhấp ngụm trà rồi nói tiếp.
“Đến khi giải quyết xong mọi chuyện thì cuộc sống của con bé đã ổn định, ta không muốn lại bắt nó trở về. Làm như vậy nó sẽ lại tổn thương”
Nghe ông nói đôi mắt sâu tựa biển của anh nhìn thẳng vào ông.
“Lâm Vận có liên quan gì trong chuyện này”
Ông đứng lên chắp tay, tròng kính che đi ánh sáng và sự nghiền ngẫm nơi đáy mắt. “Tư Tình mẹ con bé là ân nhân của Lâm Vận”
Trình Thiên Vũ nét mặt hòa hoãn hơn.
“Cho nên ông ta nguyện ý thu nhận em ấy”
Trình Kiến Quốc cảm khái.
“Ừ, nhưng một phần cũng do con bé hiểu chuyện, lại thông minh nên ông ta mới hết lòng bồi dưỡng”
Ngày hôm sau đang nghe báo cáo thì có cuộc gọi đến, anh nhìn qua nhếch môi rồi tắt máy.
Lăng Tuyết Nhu hơi thở gấp gáp, run rẩy nằm trên sàn nhà, điện thoại gọi đi không ai bắt máy.
Hộ lý hôm nay có việc bận không đến được, nên cô ta gọi cho anh
Mọi khi bệnh tái phát như thế này cô ta gọi dù Trình Thiên Vũ có bận việc gì cũng sẽ đến.
Nhưng hôm nay gọi anh không nghe còn tắt
máy.
Trong phòng bệnh cao cấp, Lăng Tuyết Nhu nằm trên giường bệnh nước mắt rơi xuống không ngừng.
“Do được đưa đến bệnh viện muộn, tổn thương thần kinh trung ương tại vị trí não bộ và tủy sống. Nên cô bị liệt nửa người” Không nhìn thấy sắc mặt dữ tợn, doạ người của Lăng Tuyết Nhu nữ bác sĩ vẫn tiếp tục nói.
“Có 5 phương pháp điều trị, Vật lý trị liệu, trị liệu vận động đồng cưỡng bức, dùng thiết bị hỗ trợ…”