Quý Dư mệt mỏi nên xe vừa khởi động một lát đã ngủ. Trình Thiên Vũ nhìn cô gái nhỏ nghẽo cổ ngủ say thì khoé môi cong lên.
Trong lòng đau nhói không thôi. Không biết những ngày qua một mình cô phải đối mặt với những gì.
Trình Thiên Vũ ôm cô về phòng ngủ. Anh lấy khăn lông, vắt nước nóng tỉ mỉ giúp cô lau khuôn mặt nhỏ nhắn đang lem luốc.
Lại giúp cô thay một cái váy ngủ thoải mái.
Lúc này anh mới nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, màu hồng nhạt, đã kéo da non.
Vết thương không sâu nhưng dài, chắc là do dao cắt phải.
Trình Thiên Vũ nhíu mày thật sâu, vội lật xem hết các vết thương trên người cô, càng xem sắc mặt anh ngày càng khó coi.
Hai bên đầu gối cũng có vết thương trong lúc trèo lên vách núi để lại.
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, ngón tay thon dài, chỉ dùng để gõ chữ, vẽ tranh… Bây giờ lại chi chích vết chai do cầm nắm dao nhiều.
Làm xong tất cả Trình Thiên Vũ ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô, anh thương xót hôn lên trán cô than thở.
“Anh phải làm thế nào với em đây.”
Đánh không được, mắng cũng không. Cô gái nhỏ đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Bước ra khỏi phòng Trình Thiên Vũ ấn một dãy số, rất nhanh bên kia bắt máy.
“Trình tổng”
Anh nhìn bầu trời đêm, xung quanh im lặng đến mức không thể thở nổi, một lát sau anh mới mở miệng.
“Hạo Hiên”
“Đưa Lăng Tuyết Nhu ra nước ngoài, tôi không muốn lại nhìn thấy cô ta”
Người kia cũng ý tứ được có chuyện xảy ra, không dám hỏi nhiều, lập tức nhận lệnh.
“Vâng”
****
Ngũ một giấc thật sâu, đã lấy lại sức Quý Dư quyết định tìm Hàn Viễn và Lâm Tư Mỹ đi chơi bời một chút.
Dù gì cũng sống trong rừng trong rú gần cả tháng qua, cô cần sự nhộn nhịp của những nơi xô bồ. Hàn Viễn đi giữa, bên trái khoác vai Lâm Tư Mỹ, bên phải kéo tay Quý Dư, cảnh tượng đúng là không dám nhìn.
Chiến lợi phẩm bọn họ tậu không ít, nhưng làm gì có sự ga lăng của đàn ông. Hàn Viễn quăng cho cô và Lâm Tư Mỹ xách quằn cả nách.
Quý Dư bắn cho Hàn Viễn một ánh mắt sắc lẹm.
“Trừng mắt làm gì, muốn nhào tới cắn lão nương hay gì”
“Cậu mới chó”
Hàn Viễn nhanh mồm nhanh miệng.
“Có chó nào ba chân không???”
“…” Được rồi, cậu ba chân, cậu thắng!!!
Cuối cùng cũng đến xe, bỏ hết đồ vào trong. Lâm Tư Mỹ vui vẻ đề nghị.
“Đi xem sầu riêng đi”
Hàn Viễn hai mắt sáng rực, cười toét miệng.
“Đi đi đi”
“…” cô mới nghe thấy lần đầu!
Quý Dư không biết xem sầu riêng là cái quỷ gì, nhưng vẫn bị dụ dỗ đi xem.
Là một hộp đêm, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ. Vì lần đầu đến Quý Dư có chút bỡ ngỡ, Hàn Viễn có vẻ sành sỏi hơn, hớn hở gọi món một tràn. Lúc đầu chẳng có gì, mọi người đều quẩy theo nhạc sập sình như những hộp đêm khác.
Đến lúc nghe tiếng mọi người hét lên. Thì phía trên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống bốn người vũ công nam, thân trần khoe cơ bắp, phía dưới mặt quần bơi đang uốn éo.
Mẹ nó!
Quý Dư nhìn sang thì thấy Hàn Viễn và Lâm Tư Mỹ đang hú hét, huýt sáo, khi nhìn thấy mấy múi sầu riêng béo ngậy trên sân khấu hai mắt lấp lánh, nước miếng chảy ròng ròng.
“Ôi má ơi nắng cực quá”
Được lắm, không phải lần đầu!!!
Cuối cùng cô cũng biết xem sầu riêng là cái quỷ gì rồi!!!
Tên Hàn Viễn giờ như cá gặp nước, mắt sắp rơi ra ngoài, còn chạy lên sân khấu đòi sờ sầu riêng.
Quý Dư nhìn sang Lâm Tư Mỹ chơi cũng muốn điên không khác gì Hàn Viễn, huýt cù chỏ.
“Sao em biết mấy chỗ này???”
Lâm Tư Mỹ quẹt quẹt môi, chép chép miệng.
“Hàn thiếu dẫn em đi đó”
“Chị dâu sầu riêng có ngon không???”
Mịa ngon chết đi được… tên già gân ở nhà mà biết chắc chị quỳ sầu riêng luôn á.