Kéo người đàn ông ra khỏi tiệm kim hoàn cao cấp, Hạ Lam nhẹ giọng đưa ý kiến: "Cô ta chỉ là nhân viên sao anh làm khó người ta chi vậy?"
"Anh làm khó khi nào? Rõ ràng là họ không đủ chuyên nghiệp, anh không thích cách làm việc chậm chạp như vậy!"
"Dạ em hiểu rồi, xin lỗi sếp! Mình đi ăn rồi về được không? Chiều sếp phải họp đó!"
Hạ Lam cười cười lôi kéo người đàn ông đang giận dỗi như một đứa bé. Sau nhiều lần tận mắt chứng kiến hắn làm việc với cấp dưới, cô hiểu rõ ông sếp này rất quyết đoán, nghiêm nghị và khó chịu, ai nấy đều run run khi phát biểu, cũng may là họ không trực tiếp thấy mặt hắn, nếu không cô e rằng những người nhân viên kia sẽ bị tuột máu đi cấp cứu hết!
Nói đến trực tiếp thấy mặt, cô chợt nảy ra một ý tưởng thú vị, tại sao không kêu hắn đến công ty họp thử một lần xem sao, như vậy hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc và giao tiếp trực diện với nhiều người cùng một lúc, có thể sẽ giúp cải thiện những điều không thể còn lại của hắn. Nghĩ là làm, Hạ Lam ôm lấy cánh tay săn chắc, dịu dàng thì thầm: "Anh à, hay là... chiều nay anh đến công ty họp đi!"
Vương Tuấn ngạc nhiên nhìn cô vợ nhỏ.
"Tại sao vậy?"
"Em nghĩ... lâu lâu anh đến bất ngờ như vậy nhân viên sẽ làm việc chăm chỉ hơn vì họ lúc nào cũng hồi hộp lo sợ không biết lúc nào anh sẽ đến kiểm tra, đúng không?"
Vương Tuấn nhíu mày đăm chiêu.
"Ừm... ý kiến cũng không tệ! Nhưng... em phải đi với anh!"
"Dạ cám ơn sếp đã khen. Em chắc chắn sẽ đi với sếp rồi!" - Hạ Lam cười thật tươi, yêu chiều vuốt ve gương mặt tuấn mỹ.
Sau bữa trưa tươi vui trong phòng VIP tại một nhà hàng nổi tiếng, cả hai đi đến một cửa tiệm thời trang cao cấp, nắm tay bé ngốc to xác vào bên trong, Hạ Lam thân thiện cười với nữ nhân viên.
"Chúng tôi muốn xem những mẫu âu phục nam mới nhất." "Dạ được, mời anh chị đi theo tôi."
Chọn lựa thật lâu, Hạ Lam mới đem 2 bộ âu phục đen và xám đậm đưa cho nữ nhân viên trẻ.
"Phiền cô thử 2 bộ này cho anh ta."
"Dạ được!"
Nữ nhân viên bước đến trước mặt người đàn ông đeo kính đen, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mời anh đi theo tôi vào trong."
"Phòng thử đồ ở đâu?"
-"Dạ ở cuối cùng bên phải."
-"Cô không được đi theo tôi!"
Phán một câu như ra lệnh với nữ nhân viên, hắn kéo tay Hạ Lam đi thẳng vào bên trong, không quên lấy lại âu phục trên tay nữ nhân viên.
Hạ Lam nhanh nhẹn lên tiếng: "Xin lỗi, chúng tôi sẽ tự thử!"
Gần 30 phút sau, Vương Tuấn bước ra trong âu phục đen sang trọng, giày da cao cấp bóng loáng, tóc chải chuốt sang trọng, nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc đều giống như một siêu mẫu. Hạ Lam cũng nghiêm trang quyến rũ trong âu phục cách tân màu kem, tóc dài uốn lọn cột cao vô cùng cá tính, khuôn mặt nữ thần được trang điểm khá tỉ mỉ. Vương Tuấn đứng sau lưng cô vợ xinh đẹp, hai tay đút vào túi quần, say mê nhìn hình ảnh phản hồi trong tấm gương lớn.
Tô thêm một chút son, Hạ Lam đứng lên xoay lại phía sau, cười thật quyến rũ.
"Mình đi thôi anh!"
Giày cao gót chưa kịp nhấc lên thì tấm eo thanh mảnh đã bị một lực khá mạnh kéo lại, gương mặt tuấn mỹ từ từ phóng đại đến, môi sắp chạm môi lại bị một bàn tay nhỏ ngăn lại.
"Không được, em mới thoa son mà! Ngoan đi không được nhõng nhẽo! Sắp trễ rồi!"
Cặp đôi hoàn mỹ sánh vai đi vào đại sảnh công ty Z, vị CEO đối ngoại trong tây trang xanh đậm đã chờ sẵn ở đó, khẩn trương tiến đến phía họ.
"Chào Vương tổng, hôm nay anh đến đột ngột như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?"
"Tôi chỉ đến tham gia buổi họp, không có việc gì khác."
"Vậy để tôi dẫn hai người lên phòng họp."
"Được, cám ơn."
Vương Tuấn sải bước dài theo vào phòng họp lớn đã có mặt đông đủ dàn lãnh đạo cấp cao.
Mọi người vội vàng đứng lên, đồng thanh hô to: "Chào sếp!"
"Mọi người ngồi đi, lần sau không cần đứng lên."
Bàn họp lớn nhanh chóng ổn định vị trí, tất cả mọi ánh mắt đều lén lút đặt trên thân ảnh cao lớn ngời ngời của vị CEO lần đầu tiên xuất hiện trong phòng họp này. Hắn đẹp như một siêu sao, lại thêm kính đen, khí chất phát ra có chút cao ngạo và thần bí. Phái nam từ ngưỡng mộ chuyển sang sùng bái, phái nữ thì tim rơi rụng lộp bộp.
Tất cả sự chú ý đều tập trung về phía Vương Tuấn nên không ai biết đến sự hiện diện của cô gái phía sau. Hạ Lam hiểu chuyện, đứng lùi vào một góc không muốn quấy rầy, đôi mắt to tròn luôn đặt trên thân ảnh quen thuộc.
Vương Tuấn kéo ghế lớn đầu bàn ngồi xuống, thi thoảng nhìn đến cô vợ nhỏ phía xa. Hắn một cây vest đen, kính đen lại thêm vết sẹo dài, nhìn sao cũng giống một trùm mafia! Đừng đùa nha, không đυ.ng vào được đâu!
"Bắt đầu đi!"
Ngữ khí hắn trầm thấp, nghiêm nghị cộng thêm hào khí đen tối, âm lãnh bên ngoài khiến cho cả bàn họp phải run nhẹ, đến cả thở cũng có phần lo ngại.
Đèn trong phòng tối dần xuống, màn hình LED phía sau Vương Tuấn sáng lên, lúc này hắn mới tháo cặp kính đen đặt lên bàn, đẩy ghế lùi về sau một khoảng vì có chút khó chịu khi phải ngồi gần với nhiều người như vậy.
Cuộc họp bắt đầu được vài phút, vị CEO áo xanh nhanh nhẹn gợi ý: "Có cần tôi một bộ tài liệu và nội dung họp cho anh không?"
"Không cần, tất cả tôi đều nhớ!"
Cả phòng họp tiếp tục chấn động, lòng ngưỡng mộ, sùng bái vị CEO truyền thuyết lập tức tăng lên, hắn không những có siêu trí tuệ mà còn có siêu trí nhớ nữa sao?
Đúng như lời nói, hơn nửa buổi họp Vương Tuấn đã đưa rất nhiều dữ liệu trong tài liệu họp hôm nay và kinh ngạc hơn nữa hắn còn đưa ra một vài dữ liệu trong vài lần họp trước khiến ai nấy đều cúi đầu bội phục, và suốt giờ họp vừa qua có một đôi mắt xa lạ nồng nàn lén lút nhìn đến vị CEO huyền thoại, lại nhìn đến đôi tay to lớn không có nhẫn cưới, thật sự rất tốt!