"Bằng không... Cô ta sẽ giống như chiếc ly thủy tinh này, tan nát không còn mãnh vụn"
Cả hai nhìn anh không chớp mắt
"Wao... Tôi sợ cậu rồi đấy Thiên Ngạo!"
Lâm Mạc Gia nhìn anh cười cợt
"Bây giờ việc chúng ta làm là đợi bọn chúng gọi tới còn không thì kiếm nơi bọn chúng đang trốn"
Mạc Phí nhìn anh cất giọng nói
Anh im lặng rồi đứng dậy bước lên lầu, việc hôm nay khiến anh rất mệt mỏi... Tại sao bọn chúng cứ muốn bắt Du Mẫn là sao? Việc gì khiến bọn chúng phải ra tay bắt cóc? Vì tiền...? Hay vì tình...?
Hàn Mạc Phi nhìn anh rồi lại nhìn Lâm Mạc Gia, nở nụ cười nói
"Chào nãy giờ ngồi nói chuyện lâu như vậy, tôi chưa biết tên anh là gì?"
"Tôi là Lâm Mạc Gia, cứ gọi là Mạc Gia đi"
"Ừ! Tôi là Hàn Mạc Phi"
[....]
"Các các người mau thả tôi ra..."
Cô vùng vẩy hét lên nhìn bọn chúng
"Cô bị bắt như vậy mà cũng có sức nhỉ!"
Ả bước lại phía cô bị chói, nở nụ cười ác quỷ nhìn cô
"Cô cô... Trương Lệ Quyên? Sao lại là cô?"
Du Mẫn ngạc nhiên nói
"Là tôi thì sao hử?"
"Cô lại dám bắt tôi? Tôi và cô không đội trời chung, tại sao cô cứ một lòng muốn bắt tôi?"
Cô nhìn ả nói đầy tức giận
"Bắt mày? Mày nghĩ mày là ai...? Vì mày, chính máy dám cướp đi Thiên Ngạo của tao, khiến tao mất đi hết tất cả, phải trốn nuôi trốn nuổi trong thành phố này. Khiến tao từ một cô gái bình thường thành tên tội phạm truy nã giết người, không thể về với gia đình? Thế mày đã hiểu vì sao tao lại muốn bắt mày chứ?"
Ả đi lại tát cô một cái, hận thù bao nhiêu đều đổ dồn về cô... Tất cả những gì ả không có đều trực tiếp đổ tội cho cô
"Thiên Ngạo của cô? Thật nực cười, cô không có đủ tư cách để yêu anh Thiên Ngạo, cô vì tình mới thành ra như vậy. Vì tình mà yêu mù quáng chỉ khiến mình trở nên ngu si, lấn sâu vào tình yêu, trở thành một người ích kỉ mà thôi! Chứ chả có lợi ích gì cho bản thân mình cả. Cô hiểu không Trương Lệ Quyên?"
Du Mẫn khinh bỉ nói
"Mày câm miệng cho tao"
Ả tức giận quát vào mặt Du Mẫn, bóp cầm cô đưa lên trước mặt
"Tôi không câm đấy thì sao? Cô có quyền gì mà cấm"
"phụt"
Cô căm phẫn phun nước bọt vào mặt ả, thật chất từ trước giờ gặp ả, cô luôn kính trọng xem ả như chị em nhưng bây giờ thì khác rồi, ả bây giờ như một con mụ ác độc, luôn chiếm lấy thứ không thuộc về mình, bắt buộc phải giành được...
Chẳng khác gì vì tình mà hại chính bản thân mình, chính gia đình và phẩm chất, tính cách của mình...
"Mày dám...."
Trương Lệ Quyên trừng mắt, hung hăng tát cô thêm hai bạt tai vào má
Khuôn mặt của cô hiện giờ in rõ 5 bàn tay in hai bên má... Ửng hồng trên khuôn mặt nỏn nà của cô
Cô chỉ nhìn ả bằng ánh mắt chán ghét, đầy khinh thường, nói chuyện với ả chỉ khiến cô ta chà đạp vào mình thôi! Có khi cô ta cũng chẳng bằng súc vật, nói chuyện với ả càng tốn nước bọt...!
Không thể vì cô ả trước mặt mà khóc, càng khóc càng khiến cô ta biết mình yếu đuối, mà giở trò sỉ nhục thêm thôi!
"Bắt nhốt cô ta cẩn thận, để cô ta trốn thoát là ta xử các người hết"
"Dạ tiểu thư"
Ả nói xong rồi xoay lưng bước đi, rời khỏi căn phòng êm tối, kinh dị này
....
Cô bị trói chặt hai bên, thân hình nhỏ bé bị che bởi bóng tối bên trong, một chút ánh sáng cũng chẳng có, như giam giữ một tù nhân nguy hiểm... Chẳng khác gì bắt nhốt cô như bắt nhốt một con chuột súc vật....
______
"Cuộc đời chưa biết trước được mối nguy hiểm đang rình rập trước mặt, chỉ biết do trời mà sắp đặt..."