"Anh trước giờ từng yêu hay thích em dù chỉ một chút chưa?"
"Đã từng nhưng giờ chẳng còn và cũng sẽ không bao giờ có"
Anh nhếch mép, lạnh lùng lên tiếng
"Được thôi! Nếu như đã thế thì đừng trách em độc ác..."
Trương Lệ Quyên nói rồi xoay người đi về phía Du Mẫn đang ngất xỉu trên ghế, bị chói chặt tay chân
"Trương Lệ Quyên em đã không có được tình yêu của anh thì cô ta cũng đừng hòng có"
Ả nói xong liền rút ra một cây súng chĩa thẳng vào đầu cô
"Tiểu Mẫn..."
Thoáng nghe giọng nói của ai đó, cô từ từ lờ mờ mở đôi mắt ra, kinh ngạc nhìn xung quanh
"T...Thiên Ngạo.."
Cô vui mừng hét lên khi thấy anh đang đứng ở đây
"Tiểu Mẫn em không sao chứ?"
"Em không sao, anh đừng lo cho em. Nhưng tại sao anh lại tới đây? Chỗ này nguy hiểm lắm, anh mau về đi"
Cô lo lắng nói
"Không...Anh không cứu được em thì lấy tư cách gì để cầu hôn em đây"
Thiên Ngạo nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều
"Tình cảm quá nhỉ?"
Ả khó chịu khi thấy cả hai giở trò tình cảm trước mắt ả, vẻ mặt khinh bỉ, rồi hét lên
"LỆ DU MẪN, MÀY DÁM CƯỚP NGẠO CỦA TAO, CƯỚP HẾT TẤT CẢ CỦA TAO THÌ NGAY BÂY GIỜ MÀY ĐỪNG HÒNG SỐNG RỜI KHỎI ĐÂY. MÀY CHẾT, NGẠO SẼ THUỘC VỀ TAO...HAHA. CHẾT ĐI"
Cây súng ngay thẳng đầu cô, cô nhắm mắt lại nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi về phía anh
Anh không hốt hoảng cũng chẳng làm gì chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn ả, khinh bỉ nói
"Cô có đủ tư cách để giết chết cô ấy sao? Đừng mơ..."