CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (1) Mọi người đồng loạt nhìn về phía chiếc thuyền, thấy một bóng đen đang ra sức leo lên trên, đi đôi với tiếng súng là bóng đen rơi thẳng xuống biển.
Nước biển văng tung tóe.
“Trúng rồi! Trúng rồi!” Nghiêm Hoài Vũ vô cùng kích động hô.
Mọi người thấy khoảng cách bắn và độ chính xác như vậy, không nhịn được kinh hãi hít một hơi lạnh.
Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa người kia đang bám trên thân thuyền, gần như không nhìn rõ, rốt cuộc làm sao Nhiếp Nhiên lại làm được?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề hay biết.
Hoắc Hoành, anh đừng trách tôi, A Hổ ba lần bảy lượt muốn đưa tôi vào chỗ chết, không bắn phát súng này thực sự khó để trút nỗi giận trong lòng.
Cô chớp mắt nhìn khẩu súng màu đen trong tay mình, cuối cùng thu khẩu súng lại, xoay người rời đi.
Hà Giai Ngọc đứng tại chỗ đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiếp Nhiên, lí nhí nói: “Chị... chị Nhiên... nổ súng rồi?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Đúng, cô ấy nổ súng rồi.” Giọng Lý Kiêu rất nhỏ, mang theo chút khoan khoái khó hiểu.
Ngay cả An Viễn Đạo cũng nhìn chiếc thuyền đang nhanh chóng rời đi mà không hề dừng lại đằng xa cùng với bóng đen rơi xuống nước kia.
Khoảng cách xa và sức gió như vậy mà vẫn bắn trúng, cô gái này ở lại Quân khu 2 đúng là quá đáng tiếc!
“Tất cả mọi người trở về theo đường cũ!” An Viễn Đạo thu hồi ánh mắt, ra lệnh.
Từ rạng sáng lên đường đến bây giờ hơn mười tiếng rồi, kế hoạch ban đầu của chiến dịch này là đánh giằng co với đám cướp biển, tối thiểu mất một ngày một đêm.
Bây giờ bị Nhiếp Nhiên làm loạn như vậy nên đã nhanh hơn hẳn.