CHUYỆN CUỐI CÙNG TRƯỚC KHI ĐI (1) Một binh sĩ ngồi cạnh Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi: “Nhiếp Nhiên, điều kiện để cô được miễn thi là gì? Là được điểm tối đa toàn bộ các hạng mục huấn luyện thể lực khi cô ở doanh trại tân binh à?”
“Không, điểm rèn luyện thể lực của tôi ở doanh trại tân binh là kém cỏi nhất.”
Cả đám nghe xong lập tức ồ lên, “Vậy tại sao cô lại được miễn thi?
Nhiếp Nhiên lại cười một cách thần bí, “Đầu tiên, bạn phải quen biết người ở trong đội dự bị, tiếp theo thì bạn được vào thôi.”
Câu nói này của cô làm tất cả cùng ngớ người ra.
“Đi… đi cửa sau?” Một binh sĩ nói với giọng không chắc chắn lắm.
“Không thể nào!” Một người khác vô thức lắc đầu.
Cả đám nghe hai người này nói thế cũng cảm thấy Nhiếp Nhiên đang nói đùa.
Nhưng chẳng ai biết, đúng là Nhiếp Nhiên đi cửa sau thật.
Thấy bọn họ không tin, Nhiếp Nhiên không tiếp tục nói nữa.
“Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai các cậu không cần đến chỗ tôi nữa.”
Tiểu Tứ nhíu mày hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì ngày kia tôi phải quay về đội dự bị rồi, các cậu phải cho tôi một ngày nghỉ ngơi chứ.” w●ebtruy●enonlin●e●com “Cái gì?”
Lần này, ngoại trừ Dương Thụ tương đối bình tĩnh ra thì tất cả mọi người đều giật mình.