Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1079



CHÍNH THỨC TRỞ VỀ (3)
Đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ từ xa dần dần đi về phía cô.

Nhiếp Nhiên bỗng mở mắt, cô thấy An Viễn Đạo đang đứng thẳng ở trước mặt mình, trông anh ta có vẻ khá đắc ý.

“Tôi đã nói với cô rồi, đến lớp 1 của tôi đi, chắc chắn sẽ không bị ghẻ lạnh như thế này mà cô không chịu nghe cơ, giờ chắc hối hận rồi nhỉ?”

Nhiếp Nhiên im lặng, không thèm để ý đến anh ta.

An Viễn Đạo ngồi xổm xuống, cười híp mắt hỏi: “Hay là để tôi giúp cô tâm sự với sĩ quan huấn luyện Quý? Thả cô ra cho cô đi ăn cơm?”

Nhiếp Nhiên vẫn không lên tiếng.

“Cô nói một câu đi!”

“…”

“Câm à?”

“…”

An Viễn Đạo tự cảm thấy không thú vị, bèn nói: “Được, cô kiên cường lắm, vậy thì cô cứ tiếp tục đi nhé.” Sau đó quay người bỏ đi.

Nhiếp Nhiên ngồi xổm một mình trong sân huấn luyện, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào kéo cái bóng của cô dài vô tận. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy bây giờ cơ thể cô đang run rẩy, ánh mắt lạnh lùng sâu như mực.

Cả một ngày lặn lội đường xa, đến cơm tối cũng không được ăn, năng lượng trong cơ thể cô đã tiêu hao cạn rồi, lúc này thậm chí đến hai cái đùi của cô cũng dần không còn tri giác nữa, cô chỉ đang lấy sự kiên trì để cố gắng chống đỡ.

Đến giây cuối cùng, cô ngã cả người xuống đất, nằm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô sờ lên cái bụng đói kêu váng của mình, lòng bắt đầu hoài niệm nhà ăn của Quân khu 2.

Nếu lúc này mà đang ở Quân khu 2, cô có thể đi thẳng vào nhà bếp lấy hai cái bánh bao ra ăn. Mà khẳng định là lớp phó Vương còn làm cho cô mấy thứ đồ nhắm ngon lành nữa.

Năm phút sau, cô bò dậy đi thẳng đến phòng học. Cô chưa quên đội dự bị còn một khóa học vào buổi tối.

“Báo cáo.”

Cô cúi đầu hô lên một tiếng, sau đó định đi vào trong phòng học thì đột nhiên nghe thấy tiếng của An Viễn Đạo từ bên trong truyền ra, “Cô đến muộn. Ra ngoài phạt đứng.”

Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu lên thì thấy An Viễn Đạo đang tủm tỉm đứng ở bục giảng nhìn cô.

“Sĩ quan huấn luyện Quý có việc, tôi dạy thay.” An Viễn Đạo đắc ý nói.

Thật ra Quý Chính Hổ làm gì có việc gì, chẳng qua là An Viễn Đạo dùng chút mánh khóe để anh ta tạm thời không ra được mà thôi.

Trông dáng vẻ dương dương tự đắc của anh ta, Nhiếp Nhiên thật sự muốn đánh người.

Hà Giai Ngọc ngồi trong lớp bèn lập tức đứng lên giải thích thay Nhiếp Nhiên: “Không phải, chị Nhiên vừa ở bên ngoài huấn luyện mà, sĩ quan huấn luyện Quý bảo chị ấy phải ngồi xổm hai tiếng cho nên chị ấy mới đến muộn ạ!”

“Đúng vậy, bởi vì huấn luyện nên Tiểu Nhiên Tử mới đến muộn.” Nghiêm Hoài Vũ cũng đứng lên.

Nhưng An Viễn Đạo không thèm chịu nể mặt mũi, anh ta vẫn lắc đầu nói: “Tôi không cần biết là nguyên nhân gì, chỉ cần bảy giờ không bước vào cánh cửa này thì tức là cô ta đã đến muộn.”

Nhiếp Nhiên thấy An Viễn Đạo ra vẻ “Ai bảo vừa rồi cô không để ý đến tôi cơ, giờ mau mau mà cầu xin tôi tha thứ đi”, cô quay người đi ra ngoài luôn.

Ô?

Dễ tính thế?

Trước kia con nhóc này không phải như vậy!

Vốn vẫn còn ám ảnh sự gan lì chịu phạt chín ngày của cô, An Viễn Đạo suy nghĩ, cuối cùng vẫn ho khan vài tiếng, tự cho mình một bậc thang đi xuống, “Này… Thôi được rồi được rồi, tôi châm chước là vì huấn luyện nên mới đến muộn, lần sau không được tái phạm nữa.

Nhiếp Nhiên đang đứng ở cửa, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy thế thì lập tức cau mày. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Cái này được gọi là gì, tự vả vào mặt mình à?

“Còn không mau vào chỗ ngồi!” An Viễn Đạo hơi mất mặt, tức giận thúc giục Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên đi vào bên trong phòng học, ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu nghe giảng.

Sau khi chương trình học buổi tối kết thúc, An Viễn Đạo lườm Nhiếp Nhiên một cái rồi ôm sách vở đi thẳng ra ngoài.

Những người khác trong lớp 6 cũng nhanh chóng đi về nghỉ ngơi, chỉ có mấy người Nghiêm Hoài Vũ đi đến chỗ Nhiếp Nhiên.

Hà Giai Ngọc lấy từ trong người ra một cái bánh bao đưa cho cô, “Chị Nhiên, này!”

Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Cô giấu trộm một cái bánh bao thế này mà Quý Chính Hổ không phát hiện ra?”

“Là chị Kiêu giấu đấy, sao em giấu tốt như thế được.” Hà Giai Ngọc cười vui vẻ, chỉ tay vào Lý Kiêu bên cạnh đang định đi.

Nhiếp Nhiên cười nhẹ, nhận lấy chiếc bánh bao, cô nhìn Lý Kiêu và hỏi: “Không phải cậu sang lớp 1 à?”

“Chắc chị Nhiên không biết, vốn chị Kiêu phải sang lớp 1, nhưng vì chị ấy không nỡ xa lớp 6 nên từ chối rồi!” Hà Giai Ngọc tươi cười hớn hở nói.

“Không phải là không nỡ, mà là sắp kiểm tra quý rồi, tôi nghĩ mình đi vào đó bằng thực lực thôi.” Lý Kiêu nói rồi bước ra khỏi phòng.

Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng lưng của Lý Kiêu, trên môi cô nở một nụ cười hứng thú.

Chậc chậc, kỹ thuật nói dối quá kém, tương lai mà làm gián điệp là phiền to đấy, còn cần phải huấn luyện nhiều hơn mới được.

“Đúng rồi, tháng sau chúng ta phải kiểm tra quý rồi. Chị Nhiên còn chưa bao giờ tham gia kiểm tra quý của đội dự bị đúng không!” Hà Giai Ngọc hỏi.

“Kiểm tra quý?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Đó là cái gì?”

Không phải cũng giống như bài kiểm tra cuối mỗi tháng như hồi ở trại tân binh à?

“Cứ ba tháng đội dự bị sẽ có một lần kiểm tra tổng hợp, kết quả kiểm tra sẽ được dùng để sắp xếp lại lớp học. Nói đến chuyện này, chị Nhiên, chị có phát hiện ra lần này trong lớp chúng ta thiếu rất nhiều người không? Nghe đồn lớp 6 thông báo rằng đã đuổi mười người, sau này đội dự bị cũng hủy bỏ chuyện xếp hạng.” Hà Giai Ngọc hớn hở nói.

Hủy bỏ?

Đúng là cô không biết chuyện ấy thật.

Lúc đó cô chỉ đưa ra ý kiến với Lý Tông Dũng là hãy dọn dẹp đám cậu ấm cô chiêu kia ở trong lớp 6 đi, nhưng cô không hề nói hủy bỏ cả chế độ xếp hạng.

Xem ra Lý Tông Dũng còn quyết liệt hơn so với cô nghĩ.

“Chẳng trách hiện giờ Quý Chính Hổ huấn luyện hoàn toàn không như trước đây.” Nhiếp Nhiên cong khóe môi.

Chắc anh ta muốn thay đổi xu thế suy tàn trước kia, muốn nở mày nở mặt một lần đây mà.

“Chờ một chút, chẳng phải bài kiểm tra quý là dùng để xếp hạng à? Giờ hủy bỏ cái chế độ này rồi thì còn muốn thi cái gì nữa?” Nhiếp Nhiên đột nhiên nghĩ đến vấn đề mâu thuẫn nghiêm trọng này. Vừa rồi Lý Kiêu cũng đã nói muốn dựa vào thực lực của mình thi được bào lớp 1 đấy thôi.

“Chuyện hủy bỏ xếp hạng không liên quan quá lớn với việc kiểm tra. Trên thực tế, mỗi lần kiểm tra đánh giá đều không có thay đổi nhiều về số người trong lớp, trừ Lý Kiêu là một ngoại lệ.” Kiều Duy giải thích.

“Ồ.”

Nghiêm Hoài Vũ hỏi, “Tiểu Nhiên Tử, sau lần kiểm tra đánh giá này có phải cô cũng đến lớp 1 không?”

Nhiếp Nhiên không trả lời, chỉ nhếch mép rồi quay người đi mất.