TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (1) Uông Tư Minh còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô thì đột nhiên nghe thấy Hà Giai Ngọc ở gần đấy hô lên, “Chị Kiêu!”
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh nhìn thấy Lý Kiêu đang nằm trên mặt đất cách đó một mét và đang che lấy xương sườn của mình, lông mày cô cau chặt lại, mặt đầy vẻ đau đớn.
Lúc này Thiên Dạ mới thu chân của mình lại.
Rất rõ ràng, ngay trước khi Hà Giai Ngọc hô lên, Lý Kiêu đã bị Thiên Dạ đá văng khiến miệng cô phun ra một ngụm máu.
Hà Giai Ngọc sợ ngây ngẩn cả người, “Chị Kiêu, chị Kiêu! Chị, chị đừng dọa em mà.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc khẽ giật mình, cô bước nhanh tới nói với Hà Giai Ngọc: “Đừng lay cậu ấy!”
“Chị Nhiên, chị Kiêu phun ra máu, chị ấy… chị ấy phun ra máu!” Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, Hà Giai Ngọc như bắt được cọng cỏ cứu mạng mà cầu xin cô: “Chị Nhiên, chị mau cứu chị ấy đi! Cứu chị ấy đi!”
Nhiếp Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đặt Lý Kiêu nằm ngang, cẩn thận ấn xuống bụng và xương sườn của cô.
Những người xung quanh khi nhìn thấy ngụm máu kia cũng dừng động tác lại mà vây quanh bọn họ.
“Tôi không sao.” Lúc Nhiếp Nhiên đang kiểm tra, Lý Kiêu từ từ mở mắt ra và nói với vẻ khó nhọc.
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý đến Lý Kiêu, tay cô vẫn nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực, kiểm tra xem có phải xương sườn của Lý Kiêu bị gãy rồi cắm vào phổi không.
“Chị Kiêu làm em sợ muốn chết!” Hà Giai Ngọc nghe Lý Kiêu nói thế thì thở phào, sau đó cô ta bật dậy, hét lên với Thiên Dạ, “Này! Cô làm cái gì đấy, huấn luyện thôi mà, có nhất thiết phải đánh cho người ta hộc máu thế không hả!”
Thiên Dạ đứng im không nói gì, cô ta chỉ nhìn vào Nhiếp Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra cho Lý Kiêu.
Sau khi Nhiếp Nhiên xác định ngực và bụng của Lý Kiêu không có vấn đề gì quá lớn mới thuận tiện kiểm tra tay chân, khi chạm đến vai thì Lý Kiêu cau mày, trên trán đổ mồ hôi ròng ròng.
Nhiếp Nhiên mạnh tay hơn một chút và lập tức nhận ra sự bất thường ở chỗ bắp thịt.
Trật khớp.
Cánh tay của Lý Kiêu bị đá đến mức trật khớp.
Xem ra không phải Lý Kiêu không bằng đối phương, mà là đối phương đã dùng hết sức để đá.
Sắc mặt của Nhiếp Nhiên có thể nói là vô cùng khó nhìn, cô trầm giọng nói: “Chịu đựng.”
Lý Kiêu cắn chặt răng, gật đầu. “Ừ.”
Nhiếp Nhiên dùng một tay nắm lấy cánh tay, một tay khác giữ ở chỗ khớp nối bị trật, ngay sau đó cô bỗng nhiên nhấc lên, phần xương phát ra tiếng “rắc” nho nhỏ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lý Kiêu đau đến mức không nhịn được phải rên lên, cơ thể trở nên cứng ngắc.
An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ ở đằng xa phát hiện thấy có vấn đề bèn vội vàng bước nhanh tới, và họ nhìn thấy Lý Kiêu đang nằm trên mặt đất không hề động đậy.
An Viễn Đạo nghiêm nghị, nói: “Thiên Dạ, em làm gì thế hả!”