ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (5) “Vậy anh có biết rõ chuyện của Mã Tường không? Có thể nói cho tôi biết không?”
Vốn dĩ Cô muốn nhân lúc nghỉ trưa hỏi Nghiêm Hoài Vũ chuyện giữa anh ta và Mã Tường, nhưng bây giờ nếu không thể hỏi Nghiêm Hoài Vũ thì chỉ có thể đặt hy vọng lên Kiều Duy thôi.
“Cô muốn giúp Mã Tường à? Ai thuyết phục được cô thế? Hà Giai Ngọc? Không thể nào. Thi Sảnh? Hay Lý Kiêu?”
Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Rốt cuộc anh có muốn nói không?”
Kiều Duy cười hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
“Ban đầu rốt cuộc Mã Tường đã làm gì cho Nghiêm Hoài Vũ mà khiến Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy mắc nợ như vậy?”
Kiều Duy im lặng một lát mới thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Bởi vì Mã Tường đã từng đỡ một phát súng thay Nghiêm Hoài Vũ.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Hóa ra là ân nhân cứu mạng, chẳng trách có chết anh ta cũng không vứt bỏ Mã Tường.
Mắc nợ như vậy đúng là không dễ vứt bỏ.
“Chắc chắn cô cũng phát hiện lớp 1 thường xuyên bị kéo ra ngoài thực hiện một số nhiệm vụ, mặc dù không đặc biệt nguy hiểm. Khi đó chúng tôi vẫn còn ở lớp 1 và theo sĩ quan huấn luyện An cùng đi thực hiện nhiệm vụ, Nghiêm Hoài Vũ không chú ý vị trí phía sau nên đã để lộ sơ hở. Lúc ấy Mã Tường phát hiện ra, lao qua muốn cứu cậu ấy, kết quả bị dính một phát súng vào dưới tim, hồi đó Mã Tường suýt thì không qua khỏi được.”
“Các sĩ quan huấn luyện đều cho là Nghiêm Hoài Vũ rời khỏi lớp 1 vào lớp 6 là vì có thể ở đơn vị dự bị thêm một đoạn thời gian, nhằm tránh ba cậu ấy, nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy. Bởi vì sau khi Mã Tường hồi phục thì bắt đầu không thể cầm súng, Nghiêm Hoài Vũ không ngừng âm thầm mời bác sĩ tâm lý chữa cho cậu ấy, chỉ cần đơn vị được nghỉ là sẽ đưa cậu ấy ra ngoài khám. Nhưng chữa trị dù sao cũng cần thời gian, mà ở lớp 1 huấn luyện bắn vô cùng thường xuyên, vì thế Nghiêm Hoài Vũ đã đưa Mã Tường đến lớp 6 kém nhất này, muốn chờ cậu ấy bình phục rồi mới xin về, nhưng không ngờ lại như bây giờ.”
“Vậy tại sao anh cũng rời khỏi lớp 1? Anh đâu có nợ Mã Tường điều gì.”
“Ban đầu ba chúng tôi cùng thi vào đây, nếu như bọn họ đi rồi, lớp 1 đối với tôi mà nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Nhiếp Nhiên nhếch mép, “Các anh đúng là anh em tình thâm. Được rồi, chuyện này tôi biết rồi. Có điều, tôi nghĩ nhất định anh không giấu được chuyện Mã Tường lâu đâu, anh tự nghĩ cách giải quyết đi.”
“Nghiêm Hoài Vũ thì tôi có thể trấn an, nhưng sĩ quan huấn luyện Quý không phải là một người dễ nói chuyện, thầy ấy làm việc từ trước đến giờ một là một hai là hai, rút cũng rút rồi, không quá có khả năng sẽ đồng ý nhận lại.” Kiều Duy lo lắng.
“Chỗ sĩ quan huấn luyện Quý anh không cần quá lo lắng, bây giờ điều quan trọng nhất chính là Mã Tường có thể cầm súng lại hay không.”
“Nhưng Mã Tường đã rời đơn vị nhiều ngày rồi, tính ra có lẽ đã về đến nhà.”
Nhiếp Nhiên cau mày suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Những vấn đề này tôi sẽ nghĩ cách, anh chỉ cần đừng để cho Nghiêm Hoài Vũ biết là được rồi.”
Nhưng cô vừa dứt lời, đã thấy cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.