Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Tôi đã nghe nói chuyện của Mã Tường rồi. Vốn dĩ đơn vị định cho cậu ta làm kiểm tra toàn diện, nhưng cậu ta từ chối, hơn nữa thái độ vô cùng quyết đoán, tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ không khuyên được cậu ta quay lại đâu.”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc nói: “Khuyên được hay không là do tôi, nhưng có thể quay lại hay không thì là do tiểu đoàn trưởng, tôi nhất định phải được ngài đồng ý mới có thể làm chuyện này.”
Hóa ra đã hiểu sai ý của cô. Lý Tông Dũng thầm nghĩ: Rốt cuộc tên nhóc kia dùng cách gì mà khiến cô trở nên tuân thủ kỷ luật trong thời gian ngắn như vậy?
Lý Tông Dũng cười ha ha, “Hiếm khi cô có thể quan tâm chiến hữu như vậy, làm sao tôi có thể không đồng ý được.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Vậy là đồng ý rồi à?
Đơn giản thế thôi hả?
Nhưng Nhiếp Nhiên không biết là thật ra Lý Tông Dũng từng cẩn thận nghiên cứu tình hình huấn luyện của Mã Tường ở đơn vị hai năm này. Tạm thời không nhắc đến thành tích của anh ta, mà chỉ riêng việc anh ta vì thực hiện nhiệm vụ mà dẫn đến vấn đề tâm lý, ông là tiểu đoàn trưởng cũng nên tìm người tiến hành chữa trị cho anh ta.
Chỉ có điều hai ngày nay ông luôn bận chuyện khác nên tạm thời gác lại chuyện của Mã Tường sang một bên. Bây giờ Nhiếp Nhiên chủ động ôm chuyện này vào người, đúng là ông cầu còn chẳng được.
Cô quan tâm chiến hữu, đây là một điều tốt!
Có điều… w●ebtruy●enonlin●e●com
Lý Tông Dũng thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu như không thể nào chữa khỏi chứng choáng váng khi nhìn thấy súng của Mã Tường thì chắc chắn cậu ta không thể trở về. Điều này không chỉ liên quan đến đơn vị và quốc gia mà cũng đang bảo đảm an toàn cho cá nhân cậu ta.”
“Tôi biết.”
“Vậy cô định khi nào đi?”
“Đợi kỳ sát hạch này kết thúc đi, không phải sau đó sẽ có mấy ngày nghỉ sao?”
“Được, hy vọng đến lúc đó cô có thể dẫn người về.”
Nhiếp Nhiên thấy chuyện này dễ giải quyết như vậy cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Lúc nói cảm ơn xong chuẩn bị rời đi, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước, trịnh trọng nói với Lý Tông Dũng: “Sau này nếu có cần gì, ngài có thể dặn dò tôi.”