CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (3) “Vâng vâng vâng.” Tên đàn em kia tức tốc đạp ga.
Hoàng hôn đã buông xuống, mấy chiếc xe lao vun vút trên đường.
Sau khi xuyên qua hai đại lộ, xe đi tới một vùng hẻo lánh, cuối cùng dừng lại trước một khu tựa như nhà xưởng bỏ hoang. Tên du côn cầm đầu với cánh tay treo lủng lẳng trước ngực hùng hổ đi vào bên trong.
Hai tên đàn em đứng gác ở cửa thấy hắn liền cung kính chào: “Anh Lực.”
Hắn không kiên nhẫn hỏi: “Cát gia đâu?”
“Cát gia đang ở trong đó xem chị Thất luyện quyền.” Hai tên đàn em đáp lời.
Tên du côn cầm đầu này vốn có tên là Triệu Lực, là một trong những đàn em của vị được gọi là Cát gia kia, chuyên môn đi đòi nợ thuê.
Hắn là người ngang ngược, hơn nữa lại làm việc cho Cát gia thế nên cũng coi như một người cộm cán ở thành phố Z này.
Lần này hắn thảm hại như thế dưới tay Nhiếp Nhiên, đương nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi.
Hắn nghe nói Cát gia đang ở trong đó xem chị Thất luyện quyền chứ không phải xem chị Thất đấu quyền Anh thì lập tức trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Người ở thành phố Z ai cũng biết Cát gia thích xem đấu quyền Anh, đã tới trình độ si mê điên cuồng rồi, thậm chí còn bỏ tiền ra xây dựng một đội đấu quyền, còn không ngừng tìm những tay đấm quyền Anh tốt nhất.
Mà người được gọi là chị Thất kia chính là tay đấm mới nhất mà Cát gia tìm về mấy tháng trước. Sở dĩ gọi là chị Thất vì cô ta đứng hàng thứ bảy trong đội quyền Anh, vì để có thể nhớ được tên nên Cát gia đã gọi đám người đó theo số thứ tự.
Mặc dù chị Thất đứng hàng thứ bảy nhưng năng lực đấu quyền thì có thể xếp hạng một, hạng hai, rất được Cát gia yêu thích, gần như ngày nào cũng đưa ra đấu. Chỉ cần là trận đấu có chị Thất tham gia ông ta đều sẽ tới xem, thậm chí lúc cô ta huấn luyện, ông ta cũng thường xuyên tới quan sát.
Cát gia có quy định, nếu ông ta đang xem thi đấu quyền Anh thì cấm bất kì ai tới làm phiền mình, cho dù là chuyện có lớn cỡ nào đi chăng nữa; nếu ai dám quấy rầy thì kết cục chỉ có một chữ: chết!
Triệu Lực vào trong, đi nhanh tới bên cạnh Cát gia, khẽ gọi: “Cát gia.”
“Tìm được Mã Cường rồi hả?” Cát gia rút một điếu thuốc ra, lơ đãng nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Tay mày làm sao thế?” Nguồn : we btruy en onlin ez.com Ông ta nhớ rõ là sáng nay lúc Triệu Lực ra ngoài vẫn còn lành lặn cơ mà, sao tối quay về mà đã què quặt rồi thế kia?
Triệu Lực vội vàng tố cáo: “Cát gia, không biết nhà họ hàng của Mã Cường tìm ở đâu ra mấy đứa trẻ tuổi, hôm nay em vừa tới cửa bắt chúng nó giao người, trong đó có một đứa con gái chẳng nói chẳng rằng đã bẻ trẹo tay của em luôn.”
Cát gia khinh khỉnh liếc hắn: “Mấy chục thằng đàn ông chúng mày mà không đánh lại một đứa con gái á? Đúng là ăn hại!”
Triệu Lực run rẩy, giải thích: “Không phải đâu ạ, đám người đó đều có võ, đánh cho đám đàn em của em không dậy nổi.”
“Ồ? Lợi hại thế cơ à?” Cát gia hỏi lại với vẻ thờ ơ.
Triệu Lực gật đầu: “Đúng thế đấy ạ.”
“Có lợi hại bằng Tiểu Thất của tao không?” Cát gia nhả ra một vòng khói, sương khói mỏng manh làm cho vẻ mặt của ông ta trở nên mơ hồ.