CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (6) Tiếng hét của hắn đã thu hút người bên ngoài.
“Ồn ào cái gì?”
Triệu Lực như nghe thấy giọng của chúa giáng thế bèn ra sức giãy giụa, “Cát gia, chính con bé chết tiệt này hôm qua đã bẻ gãy tay em! Còn nện đầu em thành như thế này nữa!”
“Ồ?” Cát gia đánh giá Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, ông ta cười nói: “Người trông không to lắm mà sức lực không nhỏ nhỉ?”
“Cát gia? Ông là đại ca của bọn này?” Nhiếp Nhiên vẫn không có ý buông tay ra.
“Đúng thế.”
“Vậy thì tốt, tôi đang muốn hỏi Cát gia một câu đây. Tôi có lòng tốt giúp ông tìm được tên thiếu nợ ông, nhưng bây giờ đàn em của ông không chỉ trói người của tôi lại, mà còn muốn tôi bồi rượu, nói là phải làm cho hắn vui vẻ, đây là đạo lý gì hả?”
“Ồ? Tìm được người rồi?”
“Vâng.” Đàn em bên cạnh gật đầu xác nhận.
Cát gia trầm ngâm một lát rồi đi đến ngồi trên ghế sofa và nói: “Được rồi được rồi, nếu cô đã tìm được người, mà chẳng mấy khi có dịp hôm nay tôi đang vui vẻ. Tiểu Thất vừa mới thắng đẹp một trận cho tôi, chuyện này coi như xong, cô đưa người của cô về đi.”
Nhiếp Nhiên giật giật khóe miệng, thả lỏng tay ra, đẩy nhẹ Triệu Lực sang bên cạnh.
“Cảm ơn, Cát gia.”
Cô nói xong thì dẫn đám Hà Giai Ngọc đi ra cửa.
Nhưng không ngờ bỗng có tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng, “Chờ một chút!”
Nhiếp Nhiên dừng chân, xoay người lại nhìn về phía kẻ vừa gọi mình.
“Cô làm người của chúng tôi bị thương, chuyện này phải tính sao?” Người kia đi ra từ bên cạnh Cát gia, ánh mắt lạnh như băng của người đó đối diện với ánh mắt của Nhiếp Nhiên.
Một ánh mắt vô cùng quen thuộc!
Dù diện mạo của đối phương đã thay đổi nhưng Nhiếp Nhiên vẫn ngay lập tức nhận ra đó chính là Thiên Dạ.
Quả nhiên là cô ta đi chấp hành nhiệm vụ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Nguồn : we btruy en onlin ez.com Nhiếp Nhiên giả vờ như hoàn toàn không biết cô ta, hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”
Thiên Dạ đi đến trước mặt cô, trầm giọng nói: “Đấu với tôi một trận, cô thắng thì được đi, thua phải trả gấp đôi.”
Nhiếp Nhiên bật cười, “Cô có tăng lên gấp mười lần cũng chẳng liên quan gì đến tôi, người nợ tiền đâu phải là tôi.”
“Nhưng cô đánh người của chúng tôi.” Thiên Dạ chỉ vào Triệu Lực.
“Vậy các người còn bắt bạn bè của tôi, thậm chí còn yêu cầu tôi phải bồi rượu, cái đấy thì tính thế nào?” Nhiếp Nhiên cũng không hề e ngại mà chất vấn.
Hai người một chín một mười, không ai nhượng bộ ai.
Nhiếp Nhiên nhìn Thiên Dạ như bị nghẹn không nói được ra lời, bèn nói đầy thâm ý: “Tôi khuyên cô nên bớt chen lời ở trước mặt ông chủ cô đi, tránh làm ông ta không vui mà đá cô đi đấy.”