RỐT CUỘC THÌ CÔ ẤY MUỐN LÀM GÌ? (1) Màn đêm buông xuống.
Đám người đi bộ về nhà. Suốt cả đoạn đường, Hà Giai Ngọc cứ kể lể về chuyện vì sao bị bắt nhưng Nhiếp Nhiên không hề để tâm. Cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Vị Cát gia này có thể trở thành mục tiêu của Thiên Dạ, chứng tỏ ông ta không phải là người đơn giản. Tốt nhất bọn họ vẫn nên cách xa những người này ra, để tránh bị cuốn vào trong đó.
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì đành phải gọi nhỏ, “Chị Nhiên? Chị Nhiên?”
Nhiếp Nhiên bị gọi thì bừng tỉnh, cô bỗng hỏi: “Mọi người có nói thân phận của mình cho bọn người kia biết không?”
“Đương nhiên là không rồi, nhỡ mà bị bên quân đội biết được, chúng ta sẽ bị xử phạt đấy.”
“Vậy là tốt rồi! Đi thôi, chúng ta trở về đi, tôi đói rồi.”
Tốc độ chuyển đề tài của cô quá nhanh làm Hà Giai Ngọc theo không kịp, chỉ có thể ngớ ra gật gật đầu, ồ lên một tiếng rồi đi theo.
Trên đường trở về, Hà Giai Ngọc vẫn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn lúc ở sàn đấm bốc ngầm, cô ta lôi kéo Thi Sảnh và Cổ Lâm diễn đi diễn lại cú đá làm bay người của mình, thậm chí còn mô phỏng lại cảnh tượng lúc đó nữa.
Ba nam sinh kia theo sát ở đằng sau, còn Nhiếp Nhiên vì có tâm sự nên đi tương đối chậm, rơi lại ở sau cùng.
Lúc này, Lý Kiêu thừa dịp những người ở phía trước đang tán gẫu, cố ý thả chậm mấy bước để sóng vai cùng Nhiếp Nhiên. Cô cố gắng hạ thấp âm lượng, hỏi: “Cô ta là Thiên Dạ, đúng không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khẳng định.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Nhưng cô vừa gật đầu xong thì Lý Kiêu đang sóng vai bỗng dừng bước.
“Làm cái gì thế, đừng nói với tôi là bây giờ cậu muốn quay lại đánh nhau với cô ta một trận nhé?” Nhiếp Nhiên đút hai tay vào túi quần, hỏi.