Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1215



“Chúng tôi phải đến bệnh viện đây, cậu nghỉ ngơi đi.” Lý Kiêu nói.

“Không cần, tôi đi cùng mọi người qua đó.” Nhiếp Nhiên đứng lên.

Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ đều nói mà không suy nghĩ: “Hả? Bây giờ chị có thể ra khỏi khách sạn sao? An Viễn Đạo không hạn chế hành động của chị à?”

Cô ta vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt không vui và trách cứ của Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ. Hà Giai Ngọc lập tức im bặt.

Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô gật đầu nói: “Tôi đã nói với An Viễn Đạo rồi, đợi tiễn Cổ Lâm xong sẽ về đơn vị.”

“Vậy chúng ta mau đi thăm Cổ Lâm đi.” Nghiêm Hoài Vũ chuyển chủ đề, thúc giục bọn họ.

Bốn người xuống khách sạn, đi taxi đến thẳng bệnh viện.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mã Tường, Thi Sảnh và Kiều Duy cùng nhau ngồi túc trực. Ba mẹ Cổ Lâm thì thay phiên nhau đi nghỉ ngơi.

Nhiếp Nhiên đi tới cửa sổ nhìn Cổ Lâm vẫn nằm ở bên trong, trong lòng lạnh như băng.

Mã Tường nhìn thấy cô cũng không có phản ứng kịch liệt gì mà chỉ mặc kệ cô.

Nhiếp Nhiên biết như vậy đã là cực hạn đối với anh ta rồi. Cô ngồi một lúc rồi muốn đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Cổ Lâm.

Cô mới vừa đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì gặp được Tống Nhất Thành ở chỗ rẽ, anh ta đi tới chắn trước mặt cô.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta, “Xin nhường đường!”

“Cổ Lâm, bây giờ bạn cô là bệnh nhân của tôi, cô không muốn biết tình hình của cô ấy à?” Tống Nhất Thành chắp hai tay sau lưng, cười tươi tắn.

“Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào rồi?”

Tống Nhất Thành nhìn mấy bác sĩ đi sau lưng, bọn họ lập tức hiểu ý rối rít tản đi, chỉ để lại hai người ở chỗ rẽ hành lang.

Nhìn thấy người đi cả rồi, lúc này Tống Nhất Thành mới hỏi: “Hôm qua cô đi đâu thế?”

“Tôi đang hỏi anh cơ mà?”

Tống Nhất Thành nhún vai, “Cô trả lời trước rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Tôi cần phải báo cáo hành trình của mình với anh à?”

“Cô không cần báo cáo hành trình của mình với tôi, nhưng cô không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà tự ý rời khỏi bệnh viện, tôi là bác sĩ của cô thì nhất định phải biết. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì khiến cô chưa truyền dịch xong đã vội vã rời đi như vậy?”

Nhiếp Nhiên cố nhẫn nại nói: “Tôi cảm thấy mình không sao, cho nên có thể không cần truyền dịch nữa.”

“Cô có sao hay không nên là tôi phán đoán chứ không phải cô!” Tống Nhất Thành bị vẻ dửng dưng của cô làm cho tức giận, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com