BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (1) Mấy ngày sau đó Hoắc Hoành không xuất hiện nữa, ít nhất là không xuất hiện vào lúc Nhiếp Nhiên thức.
Bởi vì anh quá bận rộn, bận giải quyết tốt hậu quả cho Nhiếp Nhiên, lại bận bàn chuyện hợp tác với đám người ở thành phố Z. Hơn nữa, người của Hoắc Khải Lãng lúc nào cũng kè kè bên cạnh, cho nên anh hoàn toàn không có cách nào thoát thân được.
Chỉ có thể đến nửa đêm, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh mới cải trang rời khỏi khách sạn, chạy tới chỗ Nhiếp Nhiên.
Nhưng khi đó Nhiếp Nhiên đã ngủ rồi, cho nên anh chỉ có thể đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn cô say ngủ, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi.
Ngày nào trước khi đi anh cũng cẩn thận dặn dò nhân viên lễ tân, gọi bữa sáng cho cô, còn hỏi lượng đồ cô ăn ngày hôm đó. Từ đó biết được cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sau đó tránh những món ăn đó rồi chọn món khác cho cô.
Cứ như vậy, liên tiếp bảy ngày, ngày nào anh cũng yên tĩnh đứng ở cạnh giường nhìn cô, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ có tiếng động sẽ quấy rầy cô.
Sự xuất hiện mỗi ngày của anh làm cho mấy cô gái lễ tân vô cùng hâm mộ.
Một đám con gái đứng ở quầy lễ tân không ngừng nói chuyện liên quan tới “sự tích anh dũng” của Hoắc Hoành.
... Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Bóng đêm buông xuống, trong sắc trời tối om, một căn phòng trong khách sạn cũng đen kịt.
Hoắc Hoành quen cửa quen nẻo đi vào phòng. Hôm nay anh đến hơi muộn, anh thu lại hơi thở của mình, từ từ đi về phía cạnh giường.
Mới vừa đứng yên ở cạnh giường, người vốn đang nằm ở trên giường ngủ say lúc này lại mở mắt ra, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn đứng bao lâu mới chịu đi?”
Mấy ngày nay cô đã mơ hồ biết sự tồn tại của Hoắc Hoành, cho dù ở trong bóng tối nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia.
Chỉ có điều hai ngày đầu cô thật sự rất buồn ngủ nên chỉ có thể đợi anh tự động rời đi như vậy.