CHẾT HẾT RỒI (1) Lúc quay vào phòng VIP, ông ta đặc biệt chú ý quan sát Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên nhưng lại chẳng phát hiện ra điểm gì đáng nghi. Bọn họ thậm chí còn chẳng thèm nhìn nhau, hoàn toàn không có bất cứ trao đổi nào. Chẳng lẽ ông ta ảo giác?
Cát Nghĩa cau mày, kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng rồi cũng ngồi xuống.
Trịnh Khúc bị Nhiếp Nhiên làm cho bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Ông ta chưa bao giờ thấy cô gái nào máu lạnh và ngạo nghễ như cô. Khí thế đó chẳng khác gì một vị vua.
Vừa rồi, lúc cô lên tầng thay đồ, ông ta cố tình hỏi dò Cát Nghĩa về lai lịch của cô nhưng đều bị đánh trống lảng sang chuyện khác.
Điều này càng khiến ông ta thêm tò mò về lai lịch của cô.
Mấy người ở đây, trừ Nhiếp Nhiên thật sự xem trận đấu bên dưới ra, những người khác đều ôm suy nghĩ riêng của mình, không có lòng dạ nào xem thi đấu cả.
Nhiếp Nhiên nhìn số 2 và An Tử thuộc hạ của Trịnh Khúc đang đánh nhau kịch liệt trên sàn đấu boxing, bên dưới là tiếng hét chói tai và tiếng reo hò hết đợt này đến đợt khác.
Cô nhìn ra được An Tử không hề ngốc, thất bại lần trước khiến hắn biết số 2 thích đánh vào nhược điểm của đối phương nên lần này lối đánh của hắn hoàn toàn chú trọng vào phòng thủ, tấn công là phụ.
Nhưng hình như số 2 cũng biết suy nghĩ của đối phương, lần này là người tấn công, thủ pháp của anh ta hoàn toàn không giống lần trước, sức mạnh tốc độ của tư thế và thủ pháp tấn công đều thay đổi, khiến An Tử rơi vào trạng thái bị động.
An Tử vốn chú trọng phòng thủ, dần dần lép vế trước đòn tấn công mãnh liệt. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cho đến cuối cùng hắn bị ép không thể không đánh trả, ai ngờ vừa mới vung nắm đấm đã bị số 2 phát hiện sơ hở, giáng mạnh một đấm vào cằm hắn khiến hắn ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên trong phòng VIP thấy kết cục lần này, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.