Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1407



CÔ NGHI NGỜ MÌNH BỊ BỎ THUỐC?
Hà Giai Ngọc thò đầu ra ở cái góc cách đó không xa, sau đó chạy tới phía bọn họ.

“Không thể nói với sĩ quan huấn luyện! Chị Nhiên, chuyện này người sai là Thiên Dạ, là Thiên Dạ nổ súng làm Cổ Lâm bị thương, không liên quan đến chị!”

Vẻ mặt cô ta rất căng thẳng, không tự chủ được bắt lấy Nhiếp Nhiên.

“Nghe lén không phải là thói quen tốt đâu.”

Hà Giai Ngọc ngượng ngùng buông cái tay đang giữ Nhiếp Nhiên ra, “Bọn... bọn em... bọn em là lo lắng...”

Nhóm người Thi Sảnh ở phía sau cũng rất cạn lời vì sự kích động của Hà Giai Ngọc.

Nhiếp Nhiên thấy bọn họ đứng ở đó không nói một câu thì cong khóe miệng lên, cuối cùng trêu chọc Mã Tường bên cạnh, “Cảm ơn vì anh đã không giết tôi.”

Sau đó cô quay lại nói với nhóm người Hà Giai Ngọc: “Đi thôi, về nào, sắp kết thúc thời gian ăn sáng, phải tiếp tục huấn luyện rồi.”

“Nhưng chị Nhiên, chị như vậy huấn luyện được không?” Hà Giai Ngọc vẫn nhớ đến dáng vẻ trầy trật tụt lại sau cùng của Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên liếc cô ta, hỏi: “Nếu như không được thì cô có cách nào giải quyết thay tôi à?”

“Có, em đi xin nghỉ cho chị.”

“Vậy còn thi thì sao? Cô có thể thi thay tôi không?”

Mặt Hà Giai Ngọc cứng đờ, biết ý Nhiếp Nhiên là gì, sau đó xụ xuống, “... Không thể.”

“Vậy không phải xong rồi sao?” Nhiếp Nhiên vừa định đi về phía phòng ăn, nhưng bước được hai bước lại như nghĩ tới điều gì đó bèn dừng lại, nói với Hà Giai Ngọc: “Còn nữa, lúc huấn luyện cô đừng có ầm ĩ giống như lần trước, nhiều người nhìn như vậy, thật mất mặt.”

Hà Giai Ngọc khó hiểu, “Em cổ vũ chị sao lại mất mặt?”

“Tôi nói là… tôi rất mất mặt.”

“...”

Hà Giai Ngọc tức giận giậm chân.

Nhiếp Nhiên “xử lý” Hà Giai Ngọc nghe lén mất ý chí chiến đấu xong mới đi về phía phòng ăn. Lúc đi ngang qua Nghiêm Hoài Vũ, cô chỉ hờ hững để lại một câu “cảm ơn”, sau đó rời đi.

Nghiêm Hoài Vũ khẽ cau mày lại nhưng không nói gì.

Khi bọn họ vừa về đến cửa phòng ăn thì cũng là lúc Quý Chính Hổ thổi còi tập hợp. Tất cả nhanh chóng đội mũ, tiến vào hàng ngũ.

Sau khi chắc chắn tất cả mọi người tập hợp trong thời gian quy định xong, Quý Chính Hổ dẫn bọn họ đi huấn luyện.

Đám binh sĩ nữ trong hàng thấy mấy người Nhiếp Nhiên về hàng sát giờ thì rất khinh rẻ, cảm thấy bọn họ chó ngáp phải ruồi.

Cả ngày huấn luyện, lúc nào Nhiếp Nhiên cũng cảnh giác tình trạng cơ thể của mình, có điều may mà không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai ngày tiếp theo, cô đều không cảm thấy cơ thể có bất cứ cái gì khác thường.

Nhưng càng như vậy, trong lòng cô càng cảnh giác.

Mặc dù ngoài mặt hình như cô đã sớm quên hết mọi chuyện, hoàn toàn không có tính cảnh giác. Nhưng trên thực tế, trừ phần cơm bệnh nhân kia ra, những đồ còn lại, cho dù là ăn hay uống, Nhiếp Nhiên đều cố gắng chọn giống những người khác để giảm xác suất.

Không biết có phải là cô diễn quá tốt, khiến đối phương tin là thật không, cho nên mấy ngày sau cô lại nhanh chóng xuất hiện triệu chứng lần thứ hai.

Buổi sáng hôm đó, vẫn như thường lệ, Quý Chính Hổ cho bọn họ huấn luyện xong thì thả bọn họ đi ăn cơm, nghỉ trưa một tiếng rồi lại tuýt còi triệu tập.

Nhiếp Nhiên xuống đầu tiên, hơi thở có chút gấp gáp.

Quý Chính Hổ mím môi, tầm mắt nhanh chóng lướt qua người cô, biết là ở trên tầng cô lại huấn luyện thêm rồi.

Sau đó người trên tầng lần lượt đi xuống.

“Buổi chiều tiếp tục huấn luyện chướng ngại vật bốn trăm mét, sát hạch cuối cùng, ai không hoàn thành trong thời gian quy định, hủy bỏ bữa cơm tối.”

Lần này các binh sĩ nữ có thái độ thù địch với Nhiếp Nhiên vui rồi.

Bởi vì trong khoảng thời gian Nhiếp Nhiên nghỉ ốm, Quý Chính Hổ đã cho bọn họ liên tục huấn luyện hạng mục này trong vòng hơn một tuần lễ. Bây giờ bọn họ đã quá quen thuộc với bài huấn luyện nên phải tăng thêm chướng ngại vật và nâng cao tốc độ.

Mà từ sau khi Nhiếp Nhiên hết phép, Quý Chính Hổ lại không cho họ huấn luyện hạng mục này nữa.

Một binh sĩ nữ không nhịn được cười nói: “Xong rồi, Nhiếp Nhiên chết chắc rồi!”

“Chứ sao. Nghỉ ngơi hơn một tuần, ngày đầu tiên đã động đến những thứ đó, chắc chắn xong đời.” Một binh sĩ nữ khác đứng ở bên cạnh cô ta cũng có vẻ hả hê phát biểu.

“Chậc chậc chậc, lần này trời cũng không bảo vệ được cô ta.”

“Ai đang nói chuyện!”

Quý Chính Hổ đứng ở phía trước gầm lên, dọa cho mấy binh sĩ nữ trong đội ngũ sợ hãi lập tức ngậm miệng.

“Ai nói chuyện bước ra cho tôi!”

“...”

Mấy binh sĩ nữ kia đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Quý Chính Hổ thấy vẫn không có ai bước ra, sắc mặt lập tức sầm xuống, gằn từng chữ nói: “Tôi không muốn nói lần thứ ba!”

Trong giọng nói lộ ra sự cảnh cáo khiến đám binh sĩ nữ kia sợ hãi.

Mấy binh sĩ nữ nói chuyện cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo, cuối cùng vẫn nghiến răng mở miệng:

“Báo cáo, là em.”

“Báo cáo, còn có em nữa.”

“Báo cáo, cả em ạ.”

“Bước ra khỏi hàng!”

Quý Chính Hổ nói mấy chữ đơn giản khiến ba người kia run rẩy bước ra.

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc lạnh lùng, “Sĩ quan huấn luyện trước kia không dạy các cô sau khi tập hợp không được nói chuyện riêng à?”

Ba binh sĩ nữ kia không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.

“Nói đi!” Quý Chính Hổ lại quát một tiếng, ba người kia run lên.

“Có ạ.” Ba người lí nhí trả lời.

“Lớn tiếng lên!”

“Có ạ!”

Lần này quả nhiên giọng bọn họ lớn hơn rất nhiều.

“Đi chạy năm cây số, sau đó về hàng.”

Ba binh sĩ nữ ngậm ngùi, mang vẻ mặt đau khổ cam chịu số phận đi chạy năm cây số.

Trong thời tiết u ám của mùa đông, những người còn lại của lớp 6 đều theo mệnh lệnh của Quý Chính Hổ nằm rạp xuống bò qua chướng ngại vật.

Nhóm người vốn muốn xem Nhiếp Nhiên mất mặt kia thấy cô bám sát mọi người, không hề buông lỏng, không nhịn được thầm bĩu môi.

Quý Chính Hổ không dãn thời gian huấn luyện cho bọn họ, sau khi kết thúc huấn luyện vòng này lại đến vòng kế tiếp.

Trong vòng huấn luyện mới, tổng thể Nhiếp Nhiên vẫn tụt lại sau cùng.

Cô thấy Lý Kiêu ở trên cùng, sau đó là Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy, cuối cùng là Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh cùng với mấy tân binh không biết tên đang đi đến cầu độc mộc.

Lúc này cô càng rõ huấn luyện thêm mà Quý Chính Hổ nói với cô lúc đầu là có ý gì.

Chênh lệch của cô và Lý Kiêu không phải chỉ có một chút.

Một người đứng đầu, một người đội sổ.

Ngay cả thể năng của nhóm người Hà Giai Ngọc cũng tốt hơn cô.

Nhiếp Nhiên nhảy qua một cái phản thấp, chạy về phía thang dây.

Lúc ở trên thang dây, dây thừng đu đưa khiến trước mắt cô đột nhiên choáng váng.

Tới rồi!

Bây giờ cô có thể chắc chắn trong cơm có vấn đề.

Nhiếp Nhiên tụt lại cuối cùng, cho nên chỉ còn một mình cô ở chỗ thang dây, về cơ bản tất cả mọi người đều đã chạy đến phía trước rồi.

Nhiếp Nhiên nắm chặt thang dây không nhúc nhích.

Cảm giác choáng váng đáng chết kia cộng thêm thang dây đung đưa qua lại khiến cô không dễ chịu một chút nào.

Đáng chết, thuốc này sớm không phát tác muộn không phát tác, lại cứ phát tác vào lúc này.

Nhiếp Nhiên nghiến răng, cố gắng hít sâu, không tiếp tục trèo lên trên nữa mà tụt dần xuống.

Quý Chính Hổ đã chú ý tới sự khác thường của Nhiếp Nhiên từ lâu, thấy cô treo mình trên thang đã không nhịn được cau mày rồi.

Nhiếp Nhiên không phải là người mệt mỏi sẽ tự động từ bỏ, tại sao cô không tiến lên mà lại lùi xuống?

Lúc anh ta đang nghi vấn thì Nhiếp Nhiên đã trèo xuống được ba bốn bậc, khoảng cách với bên dưới đã không xa rồi. Đột nhiên một cơn choáng váng ập đến, cô đang định giẫm xuống dây thang thì bị trượt chân, nửa người treo lơ lửng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Quý Chính Hổ thấy cô đột nhiên xảy ra chuyện như vậy thì trái tim giật thót, theo bản năng bước về phía trước một bước.

Nhiếp Nhiên giữ chặt lấy thanh ngang của thang. Từng cơn choáng váng liên tục tấn công, đầu óc hỗn loạn khiến cô không có cách nào tính toán chính xác, nhưng về cơ bản sẽ không có sai lầm quá lớn.

Cô khẽ buông tay ra, ngã thẳng từ trên thang xuống.

Ầm một cái, tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên nặng nề.

Quý Chính Hổ lao tới, “Nhiếp Nhiên!”

Khoảng cách cô rơi xuống không quá cao nhưng cũng tuyệt đối không thấp!

Tiếng hô của Quý Chính Hổ khiến nhóm người chạy ở phía trước nhao nhao quay đầu lại.

Thấy Nhiếp Nhiên ngã sấp mặt xuống đất, mấy người bị phạt chạy kia không nhịn được lườm một cái, oán trách:

“Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Đúng là con ma bệnh!”

“Đúng là xúi quẩy!”

Những người đó dừng huấn luyện, thấp giọng thảo luận.

Hà Giai Ngọc lập tức quay đầu lại, căng thẳng hô lên: “Chị Nhiên!”

Đồng thời cô ta quay ngược lại mà không hề suy nghĩ, không cân nhắc bây giờ là thời gian huấn luyện.

Sau đó Nghiêm Hoài Vũ, Thi Sảnh và Mã Tường cũng chạy đến.

Chỉ có Lý Kiêu và Kiều Duy đứng tại chỗ, không đi theo.

Lý Kiêu nặng nề suy nghĩ. Cô rất rõ năng lực của Nhiếp Nhiên, cho dù thể năng tạm thời không đạt tới cấp bậc như cô thì cũng sẽ không bởi vì không chịu nổi mà ngã xuống.

“Cô nói Nhiếp Nhiên muốn làm gì?” Kiều Duy đi từ cầu độc mộc xuống, đứng ở bên cạnh Lý Kiêu, hỏi.

Đúng thế, rốt cuộc Nhiếp Nhiên muốn làm gì? Lý Kiêu cũng rất muốn cái vấn đề này.

Trong đầu cô vô tình lóe lên hình ảnh mấy ngày trước Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm hộp cơm.

Nhiếp Nhiên ngã trong đống cát, trên người truyền tới cơn đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Cô thấy Quý Chính Hổ bước nhanh đến phía mình bèn ngẩng đầu lên nói với anh ta: “Tôi cần đến phòng y tế.”

Quý Chính Hổ thấy vẻ mặt cô khác lạ, nói chuyện cũng mệt mỏi, không nhịn được cau mày, “Cô làm sao thế?”

“Tụt huyết áp, mau đưa tôi đến phòng y tế!” Nhiếp Nhiên muốn tiết kiệm chút sức lực chịu đựng đến phòng y tế nên trả lời rất ngắn gọn.

Lại tụt huyết áp?

Quý Chính Hổ thu lại ánh mắt, gật đầu, “Được!” Anh ta thấy Nhiếp Nhiên nằm dưới đất mãi nền hỏi, “Có thể đứng dậy được không?”

“Có lẽ là không thể.”

Cô vừa dứt lời, cả người đã lâng lâng.

Quý Chính Hổ thấy Nghiêm Hoài Vũ bỏ huấn luyện, vòng trở lại thì sắc mặt sầm xuống: “Cậu đang làm gì thế hả!”

Nghiêm Hoài Vũ nôn nóng, rõ ràng không muốn nói gì với anh ta, chỉ vội vàng bảo đảm một câu, “Lần sát hạch cuối cùng em sẽ hoàn thành huấn luyện, bây giờ để em đưa cô ấy đi đã.”

Sau đó anh ta ôm Nhiếp Nhiên chạy đến phòng y tế.

Hà Giai Ngọc cũng vội vàng tới, ném lại một câu, “Em cũng bảo đảm!”

Rồi lướt như bay qua trước mặt Quý Chính Hổ, chạy theo.

Các tân binh trong đội ngũ thấy Nhiếp Nhiên lại ngất đi, cùng cả mấy người lính cũ không tuân theo kỷ luật kia nữa, dần dần ngay cả các binh sĩ trong đội binh lực mới cũng có khó chịu.

Đám lính cũ này sao lại vì một binh sĩ nữ mà không phục tùng, không nghe lời, tự quyết rời đi như vậy chứ!

Trong nhóm người, có một người nhìn về phía Nhiếp Nhiên rời đi rồi cười lạnh lùng.

...

Lúc này Nghiêm Hoài Vũ đang bế Nhiếp Nhiên chạy như bay đến phòng y tế.

“Cô phải cố lên!”

“Ngã bị thương thôi, không chết được!” Nhiếp Nhiên che giấu chuyện mình bị tụt huyết áp, cố gắng khiến lí trí của mình duy trì trạng thái tỉnh táo, cô vẫn không thể ngất đi, cô còn có chuyện muốn nói với bác sĩ.

Đợi nhiều ngày như vậy, bị lấy máu nhiều lần như vậy mới có kết quả, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ!

Nhiếp Nhiên nắm chặt tay, móng tay ghim vào trong lòng bàn tay, sự đau đớn kia đang không ngừng nhắc nhở cô.

Nghiêm Hoài Vũ nhanh chóng lao vào bên trong phòng y tế, hô lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Cô ấy ngã bị thương rồi!”

Bác sĩ lập tức chạy ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Nhiếp Nhiên, không nhịn được thở dài một tiếng, “Sao lại là cô?”

“Mau lên, cô ấy ngã bị thương rồi!”

Bác sĩ thấy chân cô không sưng, cũng không có dấu hiệu chảy máu, trong lòng đoán cô không có chuyện gì, để đề phòng bất trắc vẫn nói với Nghiêm Hoài Vũ: “Đưa cô ấy vào bên trong đi.”

Nghiêm Hoài Vũ vội vàng ôm cô vào giường bệnh bên trong.

Nhóm người Hà Giai Ngọc vừa tiến vào đã căng thẳng nhìn Nhiếp Nhiên, hận không thể nhìn xuyên qua cô, “Chị Nhiên, chị không sao chứ?”

“Bác sĩ phải kiểm tra rồi, mọi người về trước đi.”

Nghiêm Hoài Vũ là nam sinh, biết tiếp theo bác sĩ kiểm tra nhất định sẽ kiểm tra toàn diện cho nên anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng, còn thuận tiện kéo cả Hà Giai Ngọc đang ồn ào ra ngoài.

“Này, anh kéo tôi ra ngoài làm gì? Tôi là con gái, tôi ở bên trong không sao, anh...” Tiếng cô ta dần dần cách xa phòng y tế.

Nhiếp Nhiên nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh thì cố hết sức bò dậy khỏi giường, vén tay áo lên nói với bác sĩ: “Mau, lấy máu cho tôi!”

Bác sĩ còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng trêu chọc quen thuộc vang lên, “Sao vừa nhìn thấy cô, không phải truyền máu thì là lấy máu thế?”

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đứng ở cửa, đầu óc vẫn choáng váng khiến cô chậm chạp hai giây mới mở miệng hỏi, “Tống Nhất Thành? Sao anh lại ở đây?”

Tống Nhất Thành mặc áo blouse trắng giống như hai lần trước gặp mặt, đút tay ở trong túi, đi từ bên ngoài vào.

“Bị điều tới. Sao thế, không muốn nhìn thấy tôi à?”

Điều tới?

Bị điều từ thành phố Z đến bệnh viện quân đội, lại từ bệnh viện quân đội điều đến đơn vị này, hai lần điều phái liên tục này có vẻ quá “trùng hợp” rồi.

Nhiếp Nhiên lười tranh cãi với anh ta, bây giờ chuyện của mình là quan trọng nhất.

Quan trọng hơn chính là cô cảm thấy so với quân y trước mặt, Tống Nhất Thành đáng tin hơn.

Cô vừa vén tay áo vừa nói với anh ta: “Lấy máu.”

Bác sĩ bên cạnh cau mày lại, “Còn lấy nữa à?”

Nhiếp Nhiên không nao núng vén tay áo lên, vùng tay tím bầm lập tức hiện ra trước mắt Tống Nhất Thành. Nụ cười thân thiện của anh ta lập tức cứng lại, sau đó sầm mặt xuống, hỏi: “Tay cô làm sao thế?”

Tống Nhất Thành nắm tay cô, trên khoảng tay bầm tím toàn là vết kim để lại.

Anh ta chuyển tầm mắt lên bác sĩ bên cạnh, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, tại sao lại có nhiều vết kim như vậy! Trường học không dạy cậu tiêm thế nào à?”

Bác sĩ chưa kịp giải thích, Nhiếp Nhiên đã giành trước nói: “Chuyện này không liên quan đến anh ta, là tôi yêu cầu mỗi ngày lấy máu hai lần.”

“Cô điên rồi à? Cơ thể cô suy nhược mà còn lấy máu như vậy?” Tống Nhất Thành kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không hiểu vì sao cô lại làm như vậy.

Nhiếp Nhiên cảm thấy càng lúc càng choáng váng, giọng cô yếu ớt, “Đừng gào lên, tôi đang rất choáng váng, mau lấy một ống máu cho tôi.”

“Tại sao cô phải lấy máu?”

“Kiểm tra đường huyết, lần trước kiểm tra ra đường huyết của tôi rất thấp, lần này tôi vẫn muốn kiểm tra một lần nữa.”

Tống Nhất Thành nhìn cái tay còn lại của cô đang siết chặt, biết cô đang dùng cảm giác đau đớn áp chế mình nên không dám trì hoãn nữa, lập tức phân phó bác sĩ đi chuẩn bị.

Bác sĩ vội vàng gật đầu, chạy ra ngoài.

Nhiếp Nhiên nhân lúc bác sĩ không có ở đây, kéo tay áo Tống Nhất Thành, ra hiệu cho anh ta khom người lại gần.

Tống Nhất Thành theo lời đến gần cô, nghe thấy cô nhẹ giọng nói bên tai mình: “Kiểm tra cho tôi xem trong máu của tôi có thuốc gì không.”

Vẻ mặt Tống Nhất Thành rét lạnh, anh ta cau mày, giọng giảm đi mấy độ, “Cô nghi ngờ mình bị bỏ thuốc?”