Chương 1456.1TRỜI CŨNG GIÚP HẮN - HOẮC HOÀNH ĐI HAY Ở Hoắc Khải Lãng đã nói, đương nhiên Nhiếp Nhiên chỉ có thể đẩy Hoắc Hoành lại.
Lúc đợi bác sĩ tới, chú Trần thuận tiện bảo cô Lâm và mấy người giúp việc dọn sạch đống ngổn ngang dưới đất.
Bên trong phòng ăn, mọi người đều lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt lại qua lại giữa Hoắc Hoành và Hoắc Chử.
Bọn họ có cảm giác, hôm nay, chính là hôm nay, có lẽ trận đấu giữa hai người này sẽ kết thúc.
Nhưng bọn họ không biết ai là người thắng.
Bởi vì ban đầu Hoắc Mân tràn đầy tự tin cho là mình mới là người thắng, kết quả tình tiết lại đảo lộn, Hoắc Hoành lại mượn cơ hội đó hoàn toàn diệt trừ Hoắc Mân.
Thủ đoạn sấm rền gió cuốn đó có thể nói là tuyệt vời.
Qua mấy phút ngắn ngủi, một người đàn ông xách cái hòm thuốc bị người nhà họ Hoắc kéo tới.
Hoắc Chử liền nói: “Bác sĩ Lưu, trông anh Hai tôi có vẻ không khỏe, nói là do sốt nhẹ, ông xem giúp xem.”
Bác sĩ Lưu theo hướng tay hắn chỉ nhìn qua, thấy vẻ mặt Hoắc Hoành thực sự rất tệ. Ông ta gật đầu chào Hoắc Khải Lãng, được Hoắc Khải Lãng đồng ý mới đi tới.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh, dường như không muốn tránh ra.
Chú Trần nhắc nhở, “Cô Diệp, xin nhường đường.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại, chuyện đã đến nước này, chỉ dựa vào mình cô ngăn cản đúng là không có tác dụng gì nên chỉ có thể nhường đường.
Bác sĩ Lưu làm kiểm tra thông thường cho Hoắc Hoành.
Khám xong, bác sĩ Lưu nhìn cặp nhiệt độ trong tay, nhíu chặt mày lại, “Nhiệt độ cơ thể của Nhị thiếu đúng là hơi cao, tốt nhất là đến bệnh viện lấy máu kiểm tra thì ổn thỏa hơn.”
Hoắc Chử được gãi đúng chỗ ngứa nhướng mày cười, “Lấy máu? Trùng hợp là tôi có báo cáo xét nghiệm máu của anh Hai hai ngày trước, được lấy vào lúc anh ấy sốt nhẹ, bác sĩ Lưu xem xem.”
Nói rồi hắn lấy tờ báo cáo đã chuẩn bị sẵn ở trong ngực ra.
Nhiếp Nhiên thấy tờ giấy kia, vẻ mặt vốn chỉ lạnh lùng nghiêm túc lập tức có sự biến hóa rất nhỏ.
Dường như cảm thấy cô hoảng hốt như vậy vẫn không đủ, Hoắc Chử lại nói: “À đúng rồi, đây là bảng thành phần thuốc trong máu, ông cũng xem giúp luôn đi.”
Lần này, cuối cùng sắc mặt Nhiếp Nhiên cũng đạt tới mức Hoắc Chử mong muốn.
Ánh mắt kia rõ ràng hiện ra vẻ khiếp sợ.
Hoắc Chử như trút được sự căm phẫn trong lòng. Hắn vẫn nhớ cô gái này ngang ngược và cuồng vọng trước mặt hắn thế nào. Chương 1456.2TRỜI CŨNG GIÚP HẮN - HOẮC HOÀNH ĐI HAY Ở Bác sĩ Lưu nhanh chóng xem xong hai bản báo cáo, vẻ mặt trở nên hơi kỳ quái, ngẩng đầu nói với Hoắc Chử: “Đây đều là thuốc an thần.”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau.
Sốt nhẹ uống thuốc an thần? Nghe đã thấy bất thường.
Chẳng lẽ lần này Hoắc Hoành thật sự hoàn toàn thua trong tay Hoắc Chử à?
Nhiếp Nhiên lập tức lạnh giọng giải thích, “Đó là bởi vì lúc ấy Nhị thiếu uống thuốc hạ sốt, trong thuốc chứa thành phần an thần.”
Mọi người nghe thấy câu giải thích này, lúc này mới khẽ gật đầu.
Nhưng lời nói này chỉ lừa được đám chú bác chứ không lừa được bác sĩ Lưu kia, ông ta cau mày phủ định: “Không, không đúng, sao trong thuốc hạ sốt lại có thể chứa liều lượng an thần lớn như vậy? Hơn nữa có mấy loại đều chuyên dùng cho...”
Ông ta nói được một nửa thì không dám nói tiếp nữa.
Hoắc Khải Lãng ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ Lưu, “Dùng cho cái gì?”
Bác sĩ Lưu khó xử do dự mấy giây, lúc nhìn thấy cả đám người đều nhìn chằm chằm mình, cuối cùng vẫn khó khăn nói, “Cơ bản đều dùng để cai nghiện...”
“Ông nói linh tinh cái gì thế?” Nhiếp Nhiên quát lớn một tiếng, có lẽ là giọng cô quá vang dội nên bác sĩ Lưu lập tức ngậm miệng.
Hoắc Chử cười như không cười ngồi, gõ nhẹ một tay lên bàn, “Nói linh tinh? Bác sĩ đã chứng minh rồi.”
“Chứng minh? Ông ta chứng minh cái gì? Ông ta là bác sĩ của Tam thiếu, muốn nói cái gì còn không phải là nhìn sắc mặt của Tam thiếu à?” Nhiếp Nhiên liếc hắn một cái.
Ở trước mặt đông đảo thành viên ban giám đốc, Nhiếp Nhiên vẫn ngang ngược như vậy, hoàn toàn không có tính tự giác của thuộc hạ.
Hoắc Chử thấy cô vẫn muốn giãy chết bèn chỉ phần báo cáo kia, “Vậy báo cáo thì sao? Giấy trắng mực đen viết đó.”
“Báo cáo? Ha! Rốt cuộc báo cáo này là thật hay giả ai mà biết được. Tôi nói là anh ngụy tạo chắc cũng không tính là vu cáo hãm hại chứ?”
Hoắc Chử tức giận, “Đây là bác sĩ Dương gửi cho tôi!”
“Ai có thể chứng minh?”
Lời Nhiếp Nhiên khiến Hoắc Chử nghẹn họng.
Bác sĩ Dương đã từ chức rồi, hắn không tìm được người. Cho nên cái này chính là lời nói suông không căn cứ.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Chử ngẩn ra thì cười đắc ý, “Thứ không thể chứng minh thì sao có thể nói là của Nhị thiếu?”
Hoắc Chử thu lại ý cười, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Hắn không ngờ miệng lưỡi con nhỏ chết tiệt này lại lợi hại như vậy, mới mấy câu đã nói chết thành sống, có thể giải cứu Hoắc Hoành ra khỏi tình thế xấu.
Nhất thời hắn không biết dùng cái gì để phản bác.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Chử dừng lại như vậy thì trong lòng hơi chán nản.
Không phải chứ, mới nói mấy câu như vậy đã ỉu xìu rồi à?
Như vậy làm sao mà chơi tiếp được?
Mẹ kiếp! Hoắc Chử này đúng là yếu kém! Chương 1456.3TRỜI CŨNG GIÚP HẮN - HOẮC HOÀNH ĐI HAY Ở Thấy cô sắp thắng vở kịch này, không diễn nổi nữa, Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn đột nhiên nhào tới mặt bàn. “Ầm!” một tiếng, cả người đập vào bàn.
Đồ ăn trên bàn bị anh hoàn toàn đẩy xuống. Bát đũa trên bàn bị anh xô hết xuống đất, sứ trắng lập tức rơi vỡ tan tành.
Mọi người vội vàng lui về phía sau.
Cô Lâm cùng với mấy người giúp việc đang thu dọn trong phòng bếp nghe thấy bên ngoài có tiếng động vang dội hơn đều thò đầu nhìn ra phòng ăn.
Ai cũng há hốc mồm.
Hoắc Hoành cầm lấy cái túi thuốc trên bàn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Chân anh không có “sức”, dùng tay bám chặt mép bàn, Âu phục màu đen cùng với áo sơ mi trắng đắt tiền bị đồ ăn đổ trên bàn dính hết vào, nhìn đâu có còn giống cậu chủ nho nhã, nhanh nhẹn nữa.
Đây là dáng vẻ của một người điên đã đánh mất lý trí.
Mắt anh chỉ nhìn chằm chằm gói thuốc kia, tay không ngừng vươn về phía trước, chỉ muốn tóm được cái túi trong suốt đó.
Nhiếp Nhiên không ngờ anh lại đột nhiên ra sân, khẽ hô một tiếng, “Nhị thiếu!”
Sau đó lập tức tiến lên cướp gói thuốc trong tay anh, đồng thời ném ra xa.
Hoắc Hoành lập tức ngã từ trên bàn xuống đất, cái xe lăn cũng bị anh làm lật nhào.
“Nhị thiếu!” Chú Trần vội vàng muốn lên đỡ anh.
Nhưng lúc này Hoắc Hoành lại run rẩy dữ dội.
Tất cả mọi người thấy anh như vậy đều không kịp ứng phó.
Bác sĩ Lưu vội vàng nói: “Mau đè lại, cậu ta lên cơn nghiện rồi, không cẩn thận sẽ cắn lưỡi!”
Thật sự là nghiện ma túy à?
Mọi người kinh hãi nhìn Hoắc Hoành đang nằm dưới đất, suy nghĩ xem giúp thế nào.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên đã đi lên phía trước, mạnh mẽ bổ vào gáy anh. Hoắc Hoành vẫn còn đang run rẩy lập tức chấn động, sau đó mềm nhũn ngã xuống. Mọi người vẫn đang hoảng loạn thấy cô quả quyết như vậy, lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Nhiếp Nhiên lạnh mặt dựng xe lăn lên, sau đó đỡ Hoắc Hoành ngồi lên xe.
Hoắc Chử nhìn thấy sự kiện bất ngờ xảy ra này, khóe miệng lại chậm rãi cong lên một lần nữa, “Tôi nghĩ bây giờ chắc không cần chứng minh nữa rồi nhỉ?”
Hắn vốn tưởng là lần này có lẽ lại hỏng bét rồi, không ngờ Hoắc Hoành lại nhào tới, gây ra vụ ầm ĩ như vậy.
Lần này đúng là ông trời cũng giúp hắn.
Hành động của Hoắc Hoành chính là chứng cứ tốt nhất, không cần báo cáo huyết dịch, nhân chứng vật chứng gì hết.
Nhiếp Nhiên giống như bị vả vào mặt, sắc mặt u ám như sắp vắt ra nước, lạnh lùng trả lời: “Nhị thiếu cần nghỉ ngơi rồi, tôi đưa Nhị thiếu về phòng trước.”
Cô cúi đầu, đẩy Hoắc Hoành định đi lên tầng hai. Chương 1456.4TRỜI CŨNG GIÚP HẮN - HOẮC HOÀNH ĐI HAY Ở Trước khi cô ra khỏi phòng ăn, Hoắc Khải Lãng trầm giọng nói: “Đợi A Hoành tỉnh lại thì bảo nó đến phòng sách tìm tôi.”
Nhiếp Nhiên hơi dừng bước lại, lặng im mấy giây, cuối cùng mới giống như thỏa hiệp gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Sau đó, cô đẩy Hoắc Hoành bước nhanh lên tầng.
Lúc đi qua Hoắc Chử, cô quét ánh mắt lạnh lùng đáng sợ qua hắn.
Hoắc Chử chỉ cười nhạt, biểu đạt mình đã hoàn toàn thắng lợi.
Đám người ở đây nhìn thấy đống bừa bãi trên bàn, sắc mặt đều trở nên lo lắng.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đang yên đang lành, sao A Hoành lại nghiện ma túy?”
“Đúng vậy, tại sao có thể như thế? Không phải đi bàn chuyện hợp tác sao? Sao lại dính vào?”
Một ông chú lo lắng bất an nói: “Chẳng lẽ là Đạt Khôn cố ý làm? Muốn khiến A Hoành dính vào ma túy, sau đó mượn tay A Hoành làm mưa làm gió ở thành phố A?”
“Như vậy không được! Nếu như là thế thì vụ làm ăn này tuyệt đối không thể làm!” Dương Đại Dũng ra sức phản đối.
Thành phố A là địa bàn của bọn họ, làm sao có thể rơi vào trong tay Đạt Khôn được?
Đây không phải là làm không công cho người khác hưởng sao?!
Hoắc Chử mỉm cười đứng lên, vỗ vai Dương Đại Dũng như an ủi, “Chú Sáu, chú nghĩ nhiều quá rồi. Hôm qua cháu nói chuyện với Khôn lão đại nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, không phải cháu vẫn yên ổn đứng đây sao?”
“Cháu thấy có thể là anh Hai không khống chế được nên mới nghiện.” Hoắc Chử nhìn về phía tầng hai, vô tình lộ ra một nụ cười chế nhạo.
“Vậy làm thế nào bây giờ, tiếp theo làm sao bàn nốt vụ làm ăn này được? Nếu như tiếp tục để cho A Hoành đi, đến lúc đó Đạt Khôn phát hiện ra thì sẽ bị ép giá, nói không chừng còn uy hiếp cũng nên.” Dương Đại Dũng thấy tiền tới tay lại sắp mất, không cam lòng nói.
Hoắc Chử cười thâm ý, “Chú Sáu, chú nghĩ cháu không tồn tại à? Chẳng lẽ cháu không phải là người nhà họ Hoắc sao?”
Dương Đại Dũng ngẩn ra rồi ngượng ngùng cười theo, “Đúng vậy, đúng vậy, chú cuống lên là quên mất cả cháu!”
Chuyện đến nước này, bất cứ ai cũng đều đã nhìn thấu ngóc ngách trong đó.
Bất kể Hoắc Hoành có nghiện ma túy hay không, chuyện này cũng đã là ván đã đóng thuyền rồi. Đám chú bác đều cho rằng Hoắc Hoành đã hết hy vọng giống như Hoắc Mân hồi đó, không bò dậy nổi nữa.
Tất cả mọi người lập tức đứng về chiến tuyến của Hoắc Chử, liên tục phụ họa: “Không sai, không sai, còn có A Chử mà, không phải tối qua A Chử đã nói chuyện với Khôn lão đại rồi sao?”
“Đúng thế, năng lực của A Chử không tệ, tôi rất coi trọng.”
Một đám trưởng bối khen ngợi Hoắc Chử.
Hoắc Khải Lãng nhìn Hoắc Chử, đáy mắt là vẻ khó phân rõ. Nhìn từ tình hình này, Hoắc Hoành chắc đã thua rồi, hơn nữa là thua hoàn toàn.
Ông ta không ngờ Hoắc Chử lại sẽ tra ra chuyện Hoắc Hoành bị nghiện rồi dùng cái này để quật ngã anh.
Nghiện ma túy...
Đôi mắt sắc bén trải qua năm tháng của Hoắc Khải Lãng hướng về phía chú Trần.
Chú Trần cúi đầu.
Chỉ vì lúc đó ông ta nói với Hoắc Khải Lãng là Hoắc Hoành đã giải trừ được ma túy rồi, bác sĩ nói trong thân thể anh chỉ còn lại một ít thuốc, dùng thuốc sẽ nhanh chóng khôi phục.
Nhưng không ngờ hóa ra đây đều là mánh khóe lừa gạt của Hoắc Hoành.
Nếu Hoắc Chử không liên tục truy xét thì bọn họ sẽ thật sự bị lừa. Chương 1456.5TRỜI CŨNG GIÚP HẮN - HOẮC HOÀNH ĐI HAY Ở Trận Hồng Môn Yến kết thúc, từ giây phút đó Hoắc Chử đã bắt đầu hoàn toàn lên chức.
Mà ở trong mắt tất cả mọi người, Hoắc Hoành sắp phải hoàn toàn lui khỏi Tập đoàn Hoắc thị rồi.
Bữa tiệc ngắn ngủi mà vô cùng náo nhiệt kết thúc, chú Trần đi theo Hoắc Khải Lãng vào phòng sách.
Vừa đóng cửa lại, chú Trần đã khom người nói: “Đại ca, tôi xin lỗi, là tôi không điều tra kĩ, suýt nữa thì bị Nhị thiếu lừa rồi.”
“A Hoành ở Hoắc thị nhiều năm như vậy, nền tảng không tệ, đám người kia làm việc cho nó, chú không biết cũng rất bình thường.” Hoắc Khải Lãng đứng ở cạnh cửa sổ phòng sách, nhìn bầu trời đã tối đen bên ngoài, giọng nói trầm ổn.
“Vậy Nhị thiếu... làm thế nào?” Chú Trần nhỏ giọng hỏi.
Bây giờ Hoắc Hoành đã dính vào thuốc, vậy tức là kẻ bỏ đi rồi.
Đại ca sẽ nuôi một kẻ bỏ đi bên mình sao?
Ông ta lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Khải Lãng.
Hoắc Khải Lãng cũng không trả lời ngay, chỉ lạnh mặt đứng ở đó.
Từ khi Hoắc Hoành về nhà họ Hoắc cho tới bây giờ thì đã vững như núi Thái Sơn làm Nhị thiếu suốt mười năm.
Từng bước một đi tới ngày hôm nay trong tiếng chỉ trích, chất vấn của mọi người, cũng chịu đựng đến ngày hôm nay, kết quả lại thua vì ma túy...
Ông ta không muốn tin kết quả như vậy, nhưng lại không thể không tin.
Bởi vì đó là ma túy...
Vẻ mặt Hoắc Khải Lãng nghiêm nghị, thoáng có sự thất vọng.
Dù vào lúc Hoắc Mân chết, ông ta cũng không có vẻ mặt như vậy.
Có lẽ so với Hoắc Mân, ông ta coi trọng Hoắc Hoành hơn. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Anh là con riêng, lại thêm cơ thể thiếu sót mà có thể đi tới hôm nay, sự ẩn nhẫn đó thật sự đáng quý.
Nếu như anh có thể tiếp nhận Hoắc thị, ông ta sẽ yên tâm rất nhiều.
Chỉ tiếc... bây giờ đã không thể nào rồi.
Đèn tường trong phòng sách tỏa ra ánh sáng mờ mờ yếu ớt, kéo cái bóng của ông ta ra rất dài. Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối. Gió rét thấu xương mùa đông đập vào cửa sổ, lạnh đến nỗi làm lòng người cũng lạnh theo.