Chương 1518.1ANH TA VỨT BỎ CÔ RỒI - THÀNH CÔNG CHỌC GIẬN CÔ “Thừa nhận đi, anh ta vứt bỏ cô, hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.” Dù bị uy hiếp nhưng Cửu Miêu chẳng hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên.
Lời Cửu Miêu giống như là một thùng dầu tưới lên Nhiếp Nhiên, hoàn toàn đốt cháy lửa giận luôn đè nén của cô.
Nhiếp Nhiên siết chặt tay nắm cổ áo cô ta lại, híp mắt vào, trong mắt mang theo sát ý, “Cô đang khiêu khích tôi.”
Sắc mặt Cửu Miêu vẫn dửng dưng, “Trong lòng cô chắc chắn cũng biết, nếu không cô sẽ không nói bốn chữ cô không về được nữa.”
Tâm trạng sắp bùng nổ của Nhiếp Nhiên vì câu này của cô ta mà lắng lại, lửa giận cuồn cuộn bắt đầu dần dần dịu xuống.
Cuối cùng cô buông tay ra, vẻ mặt rét lạnh đi tới cạnh cửa, “Ngày mai cô còn phải chuyển gạch, mau về ngủ đi, anh Cửu!”
Hai chữ cuối cùng cô nói vô cùng mạnh.
Cửu Miêu xoay người, nhìn cô, “Anh ta không đáng để cô yêu như vậy.”
Tâm trạng của Nhiếp Nhiên rõ ràng lại bắt đầu nổi lên chút biến hóa, cô giơ tay chỉ cửa, lạnh lùng quát: “Ra ngoài!”
Nhưng Cửu Miêu không đi ngay, cô ta cất bước đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lại lên tiếng, “Diệp Nhiễm, anh ta không đáng, anh ta không đáng cho cô yêu như vậy.”
Lúc này, Nhiếp Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau.
“Tôi nói lại lần nữa. Ra! Ngoài!”
Ánh mắt sắc bén như dao của cô đấu với ánh mắt lạnh lùng như sương của Cửu Miêu, nhất thời hai người không ai nhường ai.
“Cô nhất định phải để đến lúc chết mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, phải không?”
Ánh mắt Nhiếp Nhiên đột nhiên xuất hiện chút dao động, hình như là đề phòng bị cô ta phát hiện, Nhiếp Nhiên quay đầu đi trước, giọng nói vẫn lạnh lùng như vừa rồi, “Cô đang nói gì tôi nghe không hiểu.”
“Tôi không tin cô không có một chút cảm giác nào với anh ta. Tôi nghe người khác nói, cô và anh ta hợp tác rất nhiều năm rồi, cô vì anh ta mà từng làm rất nhiều chuyện.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, quay sang nhìn vào mắt cô ta, khinh thường cười lạnh, “Người khác? Tin tức của cô đúng là nhanh nhạy.”
“Tôi không tin cô vào sinh ra tử vì anh ta như vậy chỉ đơn giản là vì tiền. Ở bên cạnh anh ta nhiều năm đến thế, trở thành vũ khí sắc bén trong tay anh ta, chắc là vì có thể đứng ở bên cạnh anh ta nhỉ?”
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, lập tức bật cười chế giễu, “Cô cũng không giống người đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm, mà lại nói tình tiết cũ rích lưu loát thế nhỉ?”
Nhưng ánh mắt sắc bén của Cửu Miêu vẫn nhìn thấu sự hoảng hốt trong nụ cười giễu cợt của cô, cô ta càng thêm chắc chắn, “Diệp Nhiễm, cô yêu anh ta.”
Câu “cô yêu anh ta” khiến Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn vào mắt cô ta, ánh mắt kia rõ ràng là bị lửa giận hừng hực choán hết rồi.
“Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có nói linh tinh nữa, nếu không tôi sẽ giết cô.”
Trong giọng nói của cô nồng nặc sát ý không hề che giấu.
Nhưng hôm nay Cửu Miêu giống như quyết tâm nhất định phải chọc giận cô, cô ta dửng dưng đáp: “Cho dù cô giết tôi thì cũng không thể phai mờ được sự tổn thương anh ta gây ra cho cô.”
Bàn tay buông xuôi bên người của Nhiếp Nhiên nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói bình tĩnh kia giống như sắp bùng lên lửa giận, “Xem ra cô thật sự tưởng là tôi chỉ đang nói với cô thôi, đúng không?”
“Tin tôi đi, mấy trăm tên cướp biển này lúc nào cũng sẽ có thể biến thành người ám sát cô. Bởi vì anh ta sẽ không bỏ qua cho cô.”
Cửu Miêu vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã lập tức đạp vào bụng cô ta một cái. Chương 1518.2ANH TA VỨT BỎ CÔ RỒI - THÀNH CÔNG CHỌC GIẬN CÔ Căn nhà gỗ nhỏ này vốn là xây dựng tạm thời, cửa cũng dùng mấy cái đinh đóng vào, đâu có chịu được một phát đạp mạnh mẽ của Nhiếp Nhiên.
Rắc rắc... Tiếng động lớn vang lên.
Cửu Miêu không phòng bị bị đạp từ trong nhà ra, bay ra ngoài cùng cánh cửa.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, nhìn Cửu Miêu bị đạp ngã ở cách đó không xa, trong ánh mắt lạnh lùng của cô là sự tức giận tuyệt đối không thể xem nhẹ, “Tôi nói cô im miệng, cô nghe không hiểu à!”
Cửu Miêu không ngờ cô sẽ có phản ứng lớn như vậy, bụng đau đớn khiến ngay cả hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Mà ở bên cái trụ sở tạm thời phía xa, một tên cướp biển trong phòng nghe thấy tiếng, ngồi dậy đập tên bên cạnh, “Này, có phải là có tiếng gì không?”
Gã bên cạnh bị hắn đánh thức, rất bực mình vung tay mấy cái trong không khí, “Làm gì có tiếng gì, có phải mày nằm mơ không?”
Nói xong hắn trở mình định đi ngủ tiếp.
Nhưng tên cướp biển tỉnh lại đó lại gạt bỏ ngay, “Không thể nào, vừa nãy tao nghe thấy thật, tuyệt đối không sai đâu. Chắc chắn bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi.”
“Chắc chắn là mày đang nằm mơ, chỗ này chẳng có cái gì cả, lấy đây ra chuyện gì có thể xảy ra chứ.” Tên kia không muốn quan tâm, dứt khoát kéo chăn qua đầu, ngủ tiếp.
Tên bên cạnh bị bọn chúng đánh thức, ngẩng cái đầu bù xù lên, lim dim buồn ngủ nói: “Nửa đêm chúng mày không ngủ còn cãi nhau cái gì thế?”
“Tiểu Viễn, vừa nãy tao nghe thấy một tiếng rất vang.” Tên kia thấy có người để ý đến mình, vội vàng trả lời.
“Làm gì có tiếng gì, chắc chắn là mày nghe lầm rồi! Mày xem anh Cửu ngủ rất...” Cái tên Tiểu Viễn đó nói rồi quay sang nhìn giường bên cạnh, nhưng vừa quay đầu sang đã phát hiện hình như giường bên cạnh trống không.
Hắn chưa từ bỏ ý định lại gọi một tiếng, hơn nữa còn giơ tay ra sờ, “Anh Cửu?”
Nhưng sau khi hắn sờ đến cái giường lạnh như băng liền lập tức hô to, “Không xong rồi, anh Cửu biến mất rồi!”
Cái tên đắp chăn kín đầu đó lần này thật sự hoàn toàn bị đánh thức, hắn lật chăn ra, nói với Tiểu Viễn: “Mày ngạc nhiên như vậy làm gì, nói không chừng là đi vệ sinh.”
“Đi vệ sinh? Vừa rồi tao nghe thấy tiếng cái gì ngã xuống, liệu có phải là...”
Tên kia còn chưa nói xong giả thuyết, tên Tiểu Viễn kia đã nhanh chóng vùng lên, xuống giường chạy ra ngoài.
Hắn mới vừa chạy ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên lôi Cửu Miêu từ dưới đất dậy, sau đó lại ném mạnh cô ta xuống đất.
Tiểu Viễn cuống cuồng gào lên một tiếng, “Anh Cửu!”
Lần này, cướp biển bên trong hai căn phòng xung quanh hoàn toàn bị đánh thức hết.
Nhưng lúc này Tiểu Viễn không quan tâm được gì nữa, hắn vội vàng lao qua đó, chặn ở trước mặt Cửu Miêu, chất vấn Nhiếp Nhiên, “Cô làm gì thế! Tại sao cô phải đánh anh Cửu!”
Tiếng của hắn trong bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động này vô cùng vang dội.
Người trong nhà nghe thấy Tiểu Viễn nói A Cửu bị đánh, tất cả đều lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xuống giường lao ra ngoài.
Phải biết A Cửu một mình đấu lại được hai mươi người thì ai dám đánh hắn! Hơn nữa ai có thể đánh được hắn!
Nhưng khi bọn chúng lao ra ngoài thì phát hiện ra rằng thật sự có một người dám đánh hắn, hơn nữa còn đánh thắng.
Đó chính là... cô Diệp!
Đám người kia thấy Nhiếp Nhiên đẩy Tiểu Viễn ra, sau đó lại dựng Cửu Miêu từ dưới đất dậy, sức mạnh kia giống như kéo một cái bao tải rách.
Sau đó cô dùng đầu gối húc liên tục vào bụng Cửu Miêu.
Dáng vẻ mạnh mẽ kia khiến người ta nhìn mà cũng cảm thấy đáng sợ.
Đây chính là muốn đánh đến chết.
Cô Diệp muốn giết chết A Cửu! Chương 1518.3ANH TA VỨT BỎ CÔ RỒI - THÀNH CÔNG CHỌC GIẬN CÔ Tiểu Viễn bị đẩy ra lại đứng lên, muốn đi ngăn cản tiếp thì lại bị hai tên anh em bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Mà lúc này, Phó lão đại vừa mặc quần áo xong đã vội vàng chạy đến.
Bởi vì quá muộn rồi, cộng thêm sáng sớm ngày mai còn phải đi theo Nhiếp Nhiên cùng tuần tra kho vũ khí đạn dược, cho nên hắn cũng không về mà ngủ lại ở cái gian nhà đơn hơi xa một chút.
Đến khi thuộc hạ của hắn đến báo cáo rồi mới đây thì đã mất một lúc rồi.
Hắn đẩy đám người ra, hỏi: “Làm sao thế làm sao thế?”
Còn chưa làm rõ là chuyện gì, hắn đã thấy Nhiếp Nhiên cách đó không xa lại đạp mạnh Cửu Miêu một cái khiến cô ta bay ra ngoài.
Ầm! Trên đất bùn để lại một đường trượt dài rõ ràng.
Mọi người ở đây thấy thế, không nhịn được hít sâu một hơi.
Còn tên Tiểu Viễn kia thì càng gào to hơn, “Anh Cửu!”
Sau đó hắn cố gắng muốn giãy ra, lao vào bên trong.
Hai tên bên cạnh lập tức giữ chặt hắn lại, quát khẽ: “Đừng đi!”
“Anh Cửu bị đánh rồi! Mau, mau lên ngăn cản đi!” Tiểu Viễn vừa giãy giụa vừa giục hai tên anh em bên cạnh.
Tên cướp biển kia chỉ Nhiếp Nhiên, “Ngăn cản? Mày không thấy cô Diệp đang tức giận à! Đi lên chính là chết, ai dám lên!”
Tiểu Viễn cau mày, vẻ mặt nóng nảy bất an: “Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn anh Cửu bị đánh thế chứ!”
Nói xong hắn lại muốn đi lên giúp.
Nhưng còn chưa đi được hai bước lại bị tên bên cạnh kéo lại, “Bây giờ mày đi lên, bị đánh là chuyện nhỏ, thật sự chọc giận cô Diệp thì cô ta sẽ giết mày ném cho cá ăn đấy.”
Giết rồi ném cho cá ăn?
Tiểu Viễn đờ đẫn cả người. Hắn nhìn anh Cửu của mình bị cô Diệp đánh cho thành như vậy, trong lòng vừa cuống vừa giận, nhưng hai tên bên cạnh lại cứ nắm chặt hắn không buông.
“Còn tiếp tục như vậy thì anh Cửu nhất định sẽ bị đánh chết! Đang yên đang lành, sao nửa đêm cô Diệp này lại đánh anh Cửu!”
Đám người xung quanh đều im lặng.
Bọn chúng không hiểu tính cô Diệp lắm, chỉ biết là lần cướp thuyền kia đã để lại cho bọn chúng một sự hiểu biết sâu sắc, đó chính là đừng có tùy tiện trêu chọc cô Diệp, nếu không nhất định sẽ chết rất thảm!
Đám cướp biển đứng ở phía xa không một ai dám ra tay giúp đỡ, cứ đứng trơ mắt nhìn.
Nhiếp Nhiên quật ngã Cửu Miêu qua vai, đứng từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt tàn khốc lộ ra vẻ lạnh như băng, “Tôi bảo cô im miệng mà cô không chịu im. Được thôi, tôi sẽ đánh đến khi cô im miệng mới thôi!”
Cô đá mũi chân vào dạ dày cô ta, phát ra tiếng vang nặng nề.
Cửu Miêu phụt nước chua trong dạ dày ra tại chỗ.
“Khụ khụ khụ...” Dáng vẻ đó muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.
Nhiếp Nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống đất, khóe miệng lạnh lùng lộ ra một nụ cười, “Nói đi, vừa nãy không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao?”
Cửu Miêu nằm dưới đất, đến khi sự khó chịu trong dạ dày qua đi, vẻ mặt cô ta vẫn lạnh lùng như cũ: “Bị người yêu nhiều năm vứt bỏ, cảm thấy khó chịu cũng đúng thôi.”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên lập tức cứng lại, cô túm lấy tóc cô ta, đập mạnh đầu cô ta xuống đất. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Rầm!
Một tiếng chấn động vang lên.
Nhiếp Nhiên lại nhấc cô ta lên, cười lạnh nói: “Tiếp tục đi.” Chương 1518.4ANH TA VỨT BỎ CÔ RỒI - THÀNH CÔNG CHỌC GIẬN CÔ Cửu Miêu bị ép ngẩng đầu lên, đáy mắt bình tĩnh không có một chút gợn sóng, nói tiếp: “Cô thật sự vừa đáng buồn vừa đáng thương.”
Ầm!
Lại là một tiếng vang mạnh.
Máu trên trán Cửu Miêu chảy ròng ròng.
Máu đỏ tươi trộn lẫn với bùn ngoằn ngoèo chảy xuống từ vết thương của cô ta.
Người phía xa không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ thấy Nhiếp Nhiên đập đầu A Cửu xuống đất hết lần này đến lần khác, trong lòng đều khẽ run lên.
Tiểu Viễn thấy anh Cửu nhà mình thành ra như vậy, gấp đến nỗi giậm chân, “Anh Cửu rốt cuộc đã làm sai cái gì, tại sao anh ấy không đánh trả!”
Tên cướp biển bên cạnh bởi vì từng theo Phó lão đại đến buổi đấu giá đó, từng thấy Nhiếp Nhiên đánh người mạnh mẽ ác liệt thế nào, cho nên vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, “Hắn dám à, cô Diệp là người hắn có thể chọc vào sao! Mày không thấy lão đại của chúng ta đứng ở đó mà không dám ho he một câu gì à!”
“Đúng vậy, cô Diệp thế này còn được coi là hạ thủ lưu tình rồi, nếu như dùng súng thì bất cứ lúc nào cũng có thể quét sạch tất cả mọi người ở đây.” Tên bên cạnh phụ họa.
Những tên đã từng thấy thủ đoạn của Nhiếp Nhiên đều biểu hiện vô cùng hờ hững.
Mà những tên mới tới nghe nói đến kỳ tích của Nhiếp Nhiên nhưng chưa từng thấy cảnh thật thì đương nhiên vô cùng khiếp sợ.
Nhiếp Nhiên vẫn đang nắm chặt tóc Cửu Miêu, trong ánh mắt toàn vẻ nguy hiểm, “Cô có biết ở chỗ này, cho dù tôi đánh chết cô, cũng không ai dám nói một câu không?”
Cửu Miêu ngẩng đầu lên, bị ép đối mặt với cô, “Đúng vậy, đánh chết tôi, cô sẽ mất đi người duy nhất đứng về phía cô!”
“Cô đứng về phía tôi? Ha!” Nhiếp Nhiên giống như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lạnh lùng khẽ cười ra tiếng, “Ai biết cô có phải là người muốn đưa tôi vào chỗ chết hay không?”
Cửu Miêu nhìn thẳng vào cô với vẻ mặt chắc chắn, “Tôi đã từng vì cô mà suýt chết một lần, cô cảm thấy tôi sẽ như vậy à?”
Nhiếp Nhiên cong khóe môi lên cười lạnh như băng, “Không phải là vì Hoắc Hoành ra lệnh nên cô mới làm như vậy sao!”
“Khi đó anh ta đã định vứt bỏ cô rồi, sao còn có thể ra lệnh cho tôi làm chuyện như vậy!”
Lời Cửu Miêu nói lại thành công khơi dậy lửa giận trong mắt Nhiếp Nhiên một lần nữa, cô mất khống chế gầm nhẹ: “Im miệng! Tôi bảo cô im miệng, nghe thấy chưa!”
Lực trên tay cô khiến Cửu Miêu bị đau khẽ cau mày lại, cô ta cố gắng thở hổn hển để hòa hoãn cơn đau trên da đầu, chậm rãi nói: “Cô đang sợ cái gì? Nếu như cô không nghi ngờ, vậy cô không cần phải sợ.”
Câu này giống như là một tiếng sấm đánh vào trong lòng cô, làm cho cơ thể cô chấn động, buông lỏng tay ra.
Phó lão đại ở phía xa thấy mãi mà Nhiếp Nhiên không có hành động tiếp theo, lúc này mới đi tới, do dự hỏi: “Chuyện đó... cô Diệp, có phải A Cửu làm gì khiến cô không vui không, cô nói đi, tôi bảo người đích thân xử lý hắn!”
Tiểu Viễn ở phía xa nghe thấy thế, lập tức gào lên, “Không được!”
Sau đó hắn dồn hết sức lực giãy ra khỏi giam cầm, lao đến.
Một tên bên cạnh vội vàng muốn tiến lên bắt hắn, nhưng hắn chạy thật sự quá nhanh nên bị vụt mất cơ hội.
“Tiểu Viễn!”
Hắn cuống cuồng gọi một tiếng nhưng không dám tiến lên, sợ mình sẽ đạp phải bãi mìn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Viễn chạy nhanh tới bên cạnh Cửu Miêu, chặn ở trước mặt cô ta.
Tiểu Viễn nhìn vẻ mặt giận dữ của Nhiếp Nhiên, nói chuyện hơi lắp bắp, “Cô... cô Diệp... anh Cửu, anh Cửu mới tới, anh ấy không biết nói chuyện lắm, cô... cô...”
Phó lão đại đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, lập tức cuống lên, hắn ta khiển trách: “Ranh con, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không, có phải mày muốn chết không hả!”
Nhưng Tiểu Viễn nghe xong vẫn không quan tâm, mạnh mẽ nói: “Cô Diệp, anh Cửu không hiểu chuyện, nếu như anh ấy động đến cô, tôi xin lỗi cô thay anh ấy!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi chuyển ánh mắt u ám đến cái tên gọi là Tiểu Viễn đó, thấp giọng lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì, có tư cách gì thay hắn xin lỗi tao.”
“Tôi... tôi...”
Tiểu Viễn bị ánh mắt cô dọa cho run lên, nói lắp bắp mãi không thành câu.
Phó lão đại thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên thật sự không tốt lắm, lập tức không dám kéo thời gian quá lâu, nói với mấy tên phía xa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? không mau đến đưa A Cửu và Tiểu Viễn đi đi.”