Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 350: Chờ cơ hội đánh lén (3)



Chương 349CHỜ CƠ HỘI ĐÁNH LÉN (3)
Nhiếp Nhiên ngửi trên người mình toàn là mùi dầu mỡ, cô vội vàng đi tắm, hóa trang, thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.

Vì bây giờ cô là thư ký riêng của Hoắc Hoành nên công ty có chuẩn bị xe cho cô, cô lái xe thẳng tới sân bay.

Nắng chiều ngày đông thật đẹp.

Cô chạy xe trên đường, trong xe vang lên bài hát du dương, cảm thấy không khí vô cùng đẹp đẽ.

Đèn đỏ sáng, Nhiếp Nhiên dừng xe lại, cô ngồi trong xe yên lặng chờ đợi.

Nhưng đúng lúc này, cô vô tình liếc nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên trong cái thoáng qua đó, cô cảm thấy ở nơi không xa có gì đó khác thường.

Nhiếp Nhiên thản nhiên đưa ánh nhìn trở lại đèn đỏ, sau một phút đèn xanh sáng, cô lại khởi động xe.

Tốc độ xe vẫn như cũ, không nhanh không chậm, nhưng mắt của Nhiếp Nhiên lại nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

Cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen ở phía sau không xa thỉnh thoảng thay đổi đường đi, thoắt ẩn thoắt hiện trong dòng xe, thoạt nhìn thì thấy chẳng khác biệt gì với những xe khác.

Nhưng, đó chỉ là nhìn có vẻ mà thôi.

Nhiếp Nhiên bật xi nhan trái, chầm chậm tiến vào làn đường đi cùng chiếc xe kia. Rất nhanh, chiếc xe đã đổi sang con đường bên cạnh.

Tiếp đó, cô lại cố ý xuống cao tốc, chiếc xe đó cũng theo ngay xuống cao tốc.

Nhiếp Nhiên bật cười.

Cuối cùng Phương Lượng cũng không chờ được nữa. Cô còn tưởng người này sẽ chờ vài ngày, không ngờ còn sớm hơn so với dự kiến của cô.

Tuy kỹ thuật theo dõi không tồi, khoảng cách hai xe trong phạm vi an toàn, nhưng theo dõi có nghề thì phải là người phải biết nhẫn nại, Phương Lượng có vẻ hơi nôn nóng.

Hai chiếc xe lăn bánh trên đường, Nhiếp Nhiên nhìn xe của Phương Lượng bám sát mình không tha. Vì thế, cô ranh mãnh dẫn Phương Lượng không nhanh không chậm lượn vài vòng trên đường lớn quanh thành phố A, khiến cho Phương Lượng ở phía sau cứ phán đoán mãi liệu có phải anh ta bị Nhiếp Nhiên phát hiện rồi không.

Nhưng tốc độ của cô lại không giống như bị phát hiện, Phương Lượng nhất thời không đoán ra được, chỉ có thể mù quáng theo sau cô.

Sau khi hai người gần như lượn một vòng quanh nửa thành phố A, Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa, thấy thời gian cũng không còn nhiều, cô không muốn tiếp tục chơi nữa.

Ở một giao lộ, xe bị đèn đỏ chặn lại một lần nữa.

Nhiếp Nhiên liếc nhìn chiếc xe đó qua gương chiếu hậu, khóe miệng dần dần cong lên.

Cô nhìn thời gian đèn đỏ nhảy trước mắt, thời gian đếm ngược chầm chậm thay đổi.

5… 4… 3… 2… 1…

Khoảnh khắc lúc đèn đỏ vừa nhảy chuyển qua đèn xanh, chân cô đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe lao vút đi như mũi tên rời cung.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Đối mặt với việc Nhiếp Nhiên đột nhiên tăng tốc, Phương Lượng cũng lập tức tăng tốc đuổi theo sau.

Nhưng không ngờ đúng lúc này, chiếc xe trước mắt lại đột nhiên rẽ trái, phi thẳng lên đường cao tốc, còn anh ta vì quán tính của xe nên đi chệch sang đường bên cạnh cao tốc, chạy thẳng về phía trước.

“Đáng chết!” Phương Lượng tức giận đập vào vô lăng, thấp giọng chửi thề.

Biết ngay là con bé này không dễ lừa tới vậy mà!

Chắc chắn là ngay từ đầu Nhiếp Nhiên đã biết sự tồn tại của mình rồi, sau đó cố ý dẫn mình đi dạo một vòng quanh thành phố, rồi chờ lúc mình phân tâm liền cắt đuôi mình luôn.

Phương Lượng vô cùng tức giận lái xe đến giao lộ cao tốc tiếp theo.

Trong khi đó, sau khi cắt đuôi Phương Lượng thành công, Nhiếp Nhiên liền thong dong lái xe trên đường cao tốc.

Bây giờ Phương Lượng nhất định đã bị mình làm cho tức chết rồi, cô thầm nghĩ, không nhịn được mà bật cười.