Chương 356BỮA ĂN CUỐI CÙNG - MÊ HOẶC CHẾT NGƯỜI (6) Mắt Hoắc Hoành sầm lại, lúc này anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cô nói nhớ mình, yêu mình... đều là lừa bịp!
Từ đầu tới cuối đều là một trò lừa được cô dày công lập ra!
Có lẽ từ trận hỏa hoạn, tất cả hành động của cô đều chỉ là biểu hiện giả dối cố ý tạo ra khiến mình tin tưởng mà thôi.
Nghĩ đến sự đau khổ chột dạ của cô lúc cầm điện thoại, lại giả vờ bình tĩnh ở trước mặt mình, hóa ra là cô đã tính toán vạch kế hoạch hết cả, anh lại thấy tức giận.
“Được, được!” Trong đôi mắt dịu dàng như ngọc của anh lúc này tràn đầy sự tàn bạo, “Cô lừa tôi, cô lại lừa tôi!”
“Như nhau cả thôi.”
Nhiếp Nhiên cong khóe môi lên thành nụ cười ranh mãnh, rút khẩu súng màu bạc lạnh lẽo ở bên hông ra, nhắm họng súng đen ngòm vào ngực Hoắc Hoành.
“Tạm biệt.”
Cô nhẹ nhàng nói xong hai chữ này rồi dứt khoát bóp cò.
“Bụp...”
Họng súng gắn ống giảm thanh phát ra tiếng vang nhỏ xíu, người đàn ông trên xe lăn run lên, sau đó ngã xuống.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn Hoắc Hoành. Cô tháo cái dây chuyền trên cổ mình xuống, ném xuống chân anh.
“Trả lại cái máy nghe lén này cho anh.”
Hạt ngọc trên dây chuyền phát ra ánh sáng êm dịu dưới ánh nến.
Cô nhìn đồng hồ. Mặc dù A Hổ được Hoắc Hoành ra lệnh trở về, nhưng ai biết anh ta có trốn ở góc nào dưới tầng yên tĩnh chờ đợi không.
Vì vậy cô nhanh chóng thay quần áo đã chuẩn bị từ trước vào, sau đó mở cửa đi thẳng xuống tầng. WebTru yenOn linez . com Lúc này cô không thể không mừng vì lúc đó nhắm chuẩn thời gian hôn Hoắc Hoành, vừa vặn để A Hổ nhìn thấy, nếu không vừa rồi cũng không có cớ gì bảo A Hổ rời đi cả.
Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống dưới tầng, nhưng đúng lúc này, lại có tiếng bước chân rất nhỏ truyền từ dưới tầng đến.
Có người đang đi lên đây!
Hơn nữa đây là tiếng bước chân của đàn ông, vững vàng nhanh chóng, nghe hình như không phải người bình thường.
Chẳng lẽ là A Hổ?
Sau khi nghĩ đến khả năng này, Nhiếp Nhiên lập tức dừng bước.
Cô nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, không có bất cứ đường nào có thể chạy trốn, đáng chết! Chỉ có thể đối mặt thôi!
Nhiếp Nhiên nấp trong bóng tối ở đoạn rẽ, đợi tiếng bước chân tới gần. Cô rút con dao quân dụng bên hông ra, tập trung nín thở, chờ đợi thời cơ.
Trong hành lang chật hẹp, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Sau mấy giây, người kia đi đến bậc thang cuối cùng, Nhiếp Nhiên nhảy bổ ra, con dao quân dụng sắc bén trong tay lóe lên ép người kia lui lại.
Hình như người kia cũng cảm nhận được sự tàn bạo của cô, vội vàng lui đến cửa thang bộ, sau đó rút khẩu súng trong tay ra nhắm vào Nhiếp Nhiên, bóp cò.
Hành lang tối đen làm cô không nhìn thấy bất cứ cái gì trước mắt, nhưng cũng vì thế mà thính giác của cô lại càng nhạy bén hơn.
Nhiếp Nhiên vội vàng nghiêng đầu tránh ra phía sau, cảm thấy có tiếng xé gió nhanh mạnh xẹt qua tai.
Đối phương lại dám nổ súng!
Mắt cô lóe lên ánh sáng rét lạnh, mượn cơ hội này chống hai tay vào tay vịn cầu thang, hai chân bay lên không đạp bay khẩu súng trong tay người kia.
Cô vững vàng tiếp đất, sau khi xoay người, dùng năm ngón tay chụp lấy cổ họng người kia, nhưng lại nghe được một tiếng...