Chương 362DÙNG GIA PHÁP - XEM AI CHƠI ĐƯỢC AI (3) Cả nhà ba người trông rất hòa thuận vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ kia chắc là định đi làm.
“Ba, con về rồi.” Nhiếp Nhiên đứng ở dưới cầu thang, ánh nắng ban mai ấm áp mùa đông chiếu lên khuôn mặt mỉm cười của cô.
Cô vốn tưởng là Diệp Trân nhìn thấy mình, cho dù không quá kinh ngạc thì thế nào cũng hơi giật mình, nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là những thứ này đều không có.
Diệp Trân chỉ hờ hững quét mắt qua cô, giống như hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của cô.
Ồ, cô coi thường người phụ nữ này rồi, thật là giỏi dằn lòng, biết rõ mình về đồng nghĩa với việc nhiệm vụ hoàn thành, bà ta lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, chuyện này cũng khiến cô hơi bất ngờ.
Thế nhưng Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh nhìn thấy cô thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tức giận, “Cô còn có mặt mũi biết về nhà nữa à?”
Bác Lưu ở bên cạnh thấy ông chủ nhà mình tức giận như vậy, lập tức tỉnh lại khỏi niềm vui mừng.
Mấy tháng trước đơn vị gọi điện thoại cho ông chủ nói cô chủ bị đơn vị xóa tên, sau đó lại bị cô chủ cúp điện thoại, ngày nào bầu không khí trong nhà cũng căng thẳng. Lần này cô chủ về nói không chừng sẽ phải chịu khổ.
Cộng thêm người phụ nữ bên cạnh đó luôn dùng chiêu hiểm độc với cô chủ. Không được không được, lần này có liều mình ông cũng phải bảo vệ tốt cho cô chủ!
“Ông chủ, cô chủ mới về, ông đừng so đo những cái này vội. Ông xem cô ấy ở bên ngoài gầy hẳn đi này.” Bác Lưu che chắn phía trước Nhiếp Nhiên, xin tha thứ cho cô.
“Đúng vậy, bỏ đi, ông đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe không đáng đâu.” Diệp Trân cũng vuốt lưng Nhiếp Thành Thắng, nhỏ nhẹ xoa dịu ông ta.
Người phụ nữ này lại giở trò xấu rồi! Bác Lưu thầm trợn mắt, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể bảo vệ Nhiếp Nhiên ở sau lưng.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ che chở của bác Lưu, chỉ cong khóe miệng lên.
Cô đi từ sau lưng bác Lưu ra, khẽ cười, “Ba, sao con lại không có mặt mũi về nhà?”
Nhiếp Thành Thắng thấy cô bình tĩnh ung dung, càng điên tiết hơn, “Được, cô vẫn dám về nhà đúng không? Được! Dùng gia pháp cho tôi!”
Gia pháp?
Bác Lưu nghe thấy thế lập tức kinh hãi. Đó là cái roi năm đó ông cụ Nhiếp dùng trong quân đội, chất liệu đặc biệt, bị đánh một roi sẽ mất nửa cái mạng.
Huống hồ cô chủ lại là con gái, vậy thì càng không cần phải nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Ông vội vàng bảo vệ Nhiếp Nhiên sau lưng, “Ông chủ! Cô chủ là con gái, không chịu nổi cái roi kia đâu!”
“Bác Lưu, không sao, bác đừng lo.” Nhiếp Nhiên vỗ nhẹ lên vai bác Lưu, an ủi cười với ông, sau đó lại bước ra, “Ba, nếu như con bị đánh chết, vậy thì ba mất đi một đứa con rồi.”
Nhiếp Thành Thắng cau mày, nhìn dáng vẻ bình tĩnh cười nhạt của cô, ông ta cứ cảm thấy đứa con gái trước mặt như biến thành một người khác.
Trước kia chỉ cần nghe thấy mình mắng, cô chỉ biết khóc, vô cùng phiền muộn.
Nhưng bây giờ cô chẳng những hờ hững, còn dám trêu chọc dưới cơn thịnh nộ của ông ta, đúng là hiếm thấy.
“Cái ngữ không nên thân như cô, thiếu cũng coi là tạo phúc cho nhà họ Nhiếp!” Nhiếp Thành Thắng vẫn tức giận, quay người đi đến phòng khách.
Nhiếp Nhiên cười ra hiệu cho bác Lưu yên tâm, sau đó cũng đi vào.
“Ba, roi ngựa ông nội để lại cho ba!” Từ lúc nghe thấy Nhiếp Thành Thắng nói muốn dùng gia pháp, thằng bé kia đã chui vào trong phòng sách, sau đó dùng hai tay nâng roi ngựa chạy xuống, vui vẻ giao cho Nhiếp Thành Thắng.