Chương 417LÊN ĐƯỜNG - CHUYỆN BẤT NGỜ TRONG TOA TÀU (3) “Ôi, không thấy thật nữa rồi!” Bà cuống cuồng sờ mãi, xem hết trong ngoài túi một lượt nhưng không tìm được ví tiền thì quýnh lên.
Uông Tư Minh túm lấy cổ tay tên trộm kia, lạnh lùng nói: “Còn không mau lấy ra!”
Tên ăn trộm kia bị bẻ quặt tay ra phía sau, vội vàng cầu xin tha thứ, “A! Đau đau đau, cậu đừng vặn nữa, tôi lấy! Tôi lấy!”
Nói rồi, gã bất đắc dĩ lấy cái ví tiền ra khỏi túi xách của mình, đưa cho bà cụ kia.
“Được lắm, tên trộm này!” Bà cụ tức giận đánh gã mấy cái, sau đó lại bỏ ví tiền vào trong túi xách của mình.
Uông Tư Minh thấy đã giải quyết xong thì nhẹ nhàng đẩy gã về phía trước.
Gã đàn ông sờ cái tay bị vặn đau của mình, chỉ Uông Tư Minh tức giận nói: “Mày... mày... có ngon thì... đợi đó cho tao!”
“Được được, bác biết rồi, bác sẽ cất cẩn thận, không để ăn trộm tìm được.”
Uông Tư Minh quay về chỗ ngồi của mình, thấy Nhiếp Nhiên vẫn đang vùi đầu ăn cơm thì vẻ mặt lạnh đi mấy phần.
“Rõ ràng thấy nhưng không lên tiếng, cô thật sự là quân nhân à?”
Nhiếp Nhiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cô thong thả ung dung ăn nốt một miếng canh cuối cùng, lạnh nhạt nói: “Anh tưởng đây là hành động chính nghĩa à? Thật ra anh đang hại tất cả mọi người trong toa đấy.”
“Cô có ý gì?” w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Anh nhìn phía đầu toa đi.” Nhiếp Nhiên cúi đầu làm như không để ý, tiếp tục nói: “Đều là đồng bọn của tên kia, hơn nữa bọn chúng mang đồ nguy hiểm. Nếu đánh nhau, anh có thể bảo đảm người trong toa sẽ không phải chịu chuyện gì ngoài ý muốn không?”
Uông Tư Minh nhìn ra phía trước, quả nhiên tên trộm kia đang nói chuyện với một gã đàn ông đầu trọc ở trước mặt, thỉnh thoảng còn chỉ về phía mình.
“Bọn chúng không lớn gan như vậy chứ?” Uông Tư Minh cau mày.
Anh ta tưởng đây chỉ là chuyện ăn trộm đơn thuần cho nên mới không suy nghĩ nhiều mà đi lên làm việc nghĩa như vậy, không ngờ tên ăn trộm kia dẫn theo nhiều người như vậy, hình như mấy toa tàu phía trước đều bị đám người đó chiếm cứ.
“Không à? Ha, anh nhìn về phía sau xem, đồng bọn của gã ở toa thứ sáu cũng đến rồi, anh cảm thấy sẽ không đánh nhau à? Vốn dĩ là trộm tiền mà thôi, sẽ không có thương vong, nhưng bây giờ anh lại đòi làm anh hùng, ầm ĩ khiến mọi người đều biết, chọc vào bọn chúng, làm sao bọn chúng có thể chịu để yên được?” Nhiếp Nhiên cười lạnh châm biếm.
Uông Tư Minh quay đầu lại nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy một đám người hùng hùng hổ hổ đi từ toa sau vào, còn cầm dao con và gậy bóng chày bằng sắt trong tay.