Chương 450GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - HUẤN LUYỆN THỂ DỤC BUỔI SÁNG (9) “Được thôi, chỉ cần cậu theo kịp, nhưng chúng ta đã cách nhau một vòng rồi!”
“Mẹ kiếp, kém mười vòng ông đây cũng có thể đuổi kịp!”
Hai người lập tức lao nhanh.
Nghiêm Hoài Vũ vừa rồi là vì nói chuyện với Nhiếp Nhiên mới cố ý chạy chậm lại, bây giờ muốn cạnh tranh với người ta, dĩ nhiên chạy hết tốc lực, chẳng mấy đã vượt qua người kia một vòng lớn.
Kiều Duy và Mã Tường đương nhiên cũng chạy theo.
Nhiếp Nhiên nhìn ba người ra sức chạy kia, vẫn giữ tốc độ đều đặn.
Chỉ cần đạt mức là được rồi, cần gì phải liều mạng như vậy?
Trong đám lính liều mạng xông về phía trước, Nhiếp Nhiên vô cùng khoan thai.
Cứ chạy quanh thao trường hết vòng này đến vòng khác, lúc đến vòng thứ chín, Nhiếp Nhiên phát hiện sắc mặt lớp trưởng Cổ Lâm cách mình không xa hơi khó coi.
“Lớp trưởng, cậu làm sao thế?”
Bởi vì tối qua Cổ Lâm quan tâm đến mình nên hiếm khi Nhiếp Nhiên có ý tốt, chủ động chạy đến bên cạnh Cổ Lâm hỏi.
Sắc mặt Cổ Lâm phờ phạc, trên trán đầy mồ hôi, yếu ớt cười với cô, “Tôi... tôi không sao...”
Cười xong, cô lập tức che bụng.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Cậu đau sốc hông à?”
“Không sao, tôi... tôi vẫn có thể kiên trì...”
Mặc dù luôn nói có thể kiên trì, không sao, nhưng từ dáng người lảo đảo muốn ngã của cô ấy là có thể nhìn ra được cô ấy đã không có cách nào kiên trì được nữa.
Nhiếp Nhiên thấy cô ấy càng dùng sức che bụng mình hơn, tốc độ càng lúc càng chậm, biết cô ấy sắp không ổn rồi.
Đau sốc hông nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nhưng một khi bắp thịt co giật lâu không được xoa dịu, nếu còn trầm trọng hơn thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Cô vội vàng kéo Cổ Lâm lại, “Cậu không thể tiếp tục chạy nữa.”
“Không được, sẽ... sẽ không đạt yêu cầu...” Cổ Lâm thở hổn hển, cơ thể lắc lư, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Hai người đang làm gì thế, có phải định hôm nay không ăn cơm, chạy cả ngày không!”
An Viễn Đạo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên rất lâu rồi, lúc thấy cô chạy với tốc độ đều đặn đã muốn bới lông tìm vết, bây giờ thấy cô dừng lại cuối cùng có thể ra sức mắng rồi.
“Báo cáo...”
Nhiếp Nhiên vừa mới hô một tiếng thì đã bị Cổ Lâm kéo lại, “Đừng nói, tôi vẫn ổn! Thật đấy, tôi không muốn kéo chân lớp mình, xin cậu đấy!”
Nhiếp Nhiên nhìn An Viễn Đạo còn cách bọn họ rất xa, cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp: “Chạy chậm tại chỗ.”
Cổ Lâm nhất thời không phản ứng kịp, ngây ra.
“Không muốn tôi báo cáo thì chạy chậm tại chỗ.”
Nhiếp Nhiên nhỏ giọng ra lệnh uy hiếp, Cổ Lâm vẫn muốn chạy về phía trước lập tức chạy chậm tại chỗ.
“Cậu hít sâu một hơi trước, sau đó nín lại.”
Cổ Lâm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hít mạnh một hơi, ngậm chặt miệng lại.
Nhiếp Nhiên tìm được chỗ đau ở lồng ngực cô ấy, sau đó dùng sức đập vào hai bên lồng ngực và chỗ đau dưới xương sườn.
“Chậm thôi, hít sâu vào.”
Hít...
“Lại!”
“Nhiếp Nhiên, còn không chạy chúng ta sẽ là người cuối cùng đấy.” Cổ Lâm nhìn từng chiến hữu chạy qua mình thì sốt ruột.
“Tốc độ của cậu như vậy, cho dù chạy không ngừng cũng là người cuối cùng. Tranh thủ thời gian đi, hít sâu nào!” Nhiếp Nhiên vừa nói vừa đánh có quy luật vào chỗ đau dưới xương sườn cô ấy.
“Rốt cuộc hai cô đang làm gì thế! Tại sao không tiếp tục chạy!”
An Viễn Đạo ở xa thấy bọn họ dừng lại tại chỗ không nhúc nhích thì tức giận chạy tới.
Nhiếp Nhiên này đúng là ăn tim hùm gan báo rồi, lại dám lười biếng!
Tiếng quát giận dữ kia khiến Cổ Lâm hoảng lên, cô theo bản năng chạy về phía trước, “Sĩ quan huấn luyện đến rồi.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Nhưng lại bị Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt kéo lấy, “Mặc kệ đi, tiếp tục hít thở!”
Sau ba bốn lần như thế, Nhiếp Nhiên mới hỏi: “Thế nào rồi?”
“Ồ! Không đau nữa rồi.” Cổ Lâm sờ phía dưới xương sườn mình, cảm thấy thật thần kỳ, đập mấy cái như vậy sao lại hết đau rồi?
“Không đau nữa đúng không, không đau nữa thì mau chạy đi! Sĩ quan huấn luyện tới rồi!”
Vừa rồi lúc cấp cứu cho Cổ Lâm, cô vẫn luôn liếc An Viễn Đạo, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian anh ta chạy tới.
Nếu như bây giờ còn không chạy, có lẽ anh ta sẽ đuổi đến thật.
Mà Nhiếp Nhiên sợ An Viễn Đạo bắt được mình, lúc này cũng dùng hết sức chạy đi.
“Con nhóc này còn thật biết tìm thời gian chạy.” Anh ta chống nạnh nhìn Nhiếp Nhiên đã chạy rất xa, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vừa rồi nữ binh kia làm cấp cứu xoa dịu đau sốc hông cho người khác à?” Trần Quân chậm rãi đi tới bên cạnh An Viễn Đạo, ánh mắt như dừng lại trên bóng người đang ra sức chạy kia.
An Viễn Đạo: “Đúng vậy, cũng chỉ có cô ta mới thảnh thơi như thế.”
Trần Quân nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cô rất lâu, cảm thấy rất xa lạ, “Nhưng sao tôi chưa bao giờ thấy nữ binh đó nhỉ?”
“Hôm qua mới tới.”
Cứ nhắc tới hôm qua là An Viễn Đạo lại tức giận. Con nhỏ này dám tính toán anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng phải đòi lại hết món nợ này!
“Không phải đã qua thời gian đơn vị chúng ta thu nhận học viên rồi à?” Trần Quân nghi ngờ hỏi.
“Ừ, ban đầu con nhỏ đó từ chối vào đơn vị dự bị, sau đó mới thay đổi, cho nên lãng phí chút thời gian.”
“Từ chối?” Trần Quân trợn to mắt nhìn anh ta.
“Anh cũng cảm thấy rất khó tưởng tượng đúng không?”
Trần Quân cứng ngắc gật đầu, “Đúng là lần đầu tiên nghe nói.”
Tầm mắt hai người không tự chủ được tập trung vào bóng lưng rằn ri nhỏ nhắn xinh xắn kia.