Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 453: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (2)



Chương 452BỚI LÔNG TÌM VẾT - CÔ LÀ MIẾNG NGỌC THÔ (2)
Tim Cổ Lâm thắt lại, lần này sắp hại đến Nhiếp Nhiên rồi.

Cô áy náy nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh đi ra khỏi hàng cùng mình mà không biết mình mới là người vô tội.

An Viễn Đạo đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh giọng mắng: “Tại sao vừa rồi cô lại dừng lại?”

“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, vừa rồi em bị đau sốc hông cho nên Nhiếp Nhiên giúp em.” Cổ Lâm vội vàng nhận lỗi về mình.

Đương nhiên An Viễn Đạo sẽ không quan tâm đến lời giải thích của Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi câu trả lời của cô.

Lúc giúp Cổ Lâm thật ra Nhiếp Nhiên đã hối hận rồi. Vốn dĩ hôm qua mình ngứa mồm hại anh ta một vố, với tính cách của An Viễn Đạo sẽ không bỏ qua mình. Bây giờ mình còn để lại thóp cho anh ta bắt, đây không phải là tự dâng lên họng súng à?

Nhưng làm thì đã làm rồi, hối hận cũng không kịp nữa, lúc này Nhiếp Nhiên chỉ có thể lớn tiếng trả lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng em không dừng lại, chỉ là chạy bộ tại chỗ thôi!”

An Viễn Đạo cười, “Cô cảm thấy thời gian tôi cho quá dài, khiến cô có thừa thời gian để chạy bộ tại chỗ đúng không?”

Cổ Lâm vội vàng giải thích: “Là lỗi của em, không liên quan đến Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên chỉ tốt bụng...”

“Tôi có hỏi cô không?” An Viễn Đạo nghiêm nghị ngắt lời Cổ Lâm, ánh mắt hung ác kia dọa Cổ Lâm run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau đó, An Viễn Đạo lại di chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, cười lạnh nói: “Nếu cô cảm thấy thời gian quá dài thì cứ nói với tôi, lần sau tôi có thể thiếp lập thời gian riêng cho cô, cô cảm thấy thế nào?”

Thiếp lập thời gian riêng, rõ ràng là muốn giày vò Nhiếp Nhiên!

Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, An Viễn Đạo này thật đê tiện!

Nghiêm Hoài Vũ đứng ở trong hàng theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng nói chuyện thì Kiều Duy ở bên cạnh kéo lại.

Kiều Duy nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh ta cảm thấy chỉ dựa vào việc tối hôm qua Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức đến mức đó chắc cô sẽ không thua thiệt, nếu Nghiêm Hoài Vũ lỗ mãng đi ra ngoài thì sẽ càng khiến chuyện trở nên tệ hại hơn.

Công khai chống đối sĩ quan huấn luyện là đại kỵ.

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Viễn Đạo, đáy mắt không có bất cứ chút sợ hãi nào, cô ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, em đến đích đúng trong thời gian sĩ quan huấn luyện quy định, cho nên trong thời gian đó em làm bất cứ chuyện gì chắc cũng là quyền lợi của em. Thứ hai, nếu như nói cứu người thành lỗi sai của em, vậy thì em có thể xin lỗi thậm chí chấp nhận trừng phạt, hơn nữa bảo đảm sau này nếu còn tình huống tương tự, em sẽ tuyệt đối thấy chết mà không cứu.”

Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng rõ ràng khiến tất cả mọi người nghe thấy.

Một trăm bốn mươi tám người sau lưng kia không nhịn được đồng loạt hít một hơi lạnh, đặc biệt là lớp 1.

An Viễn Đạo nổi tiếng là hung ác tàn bạo. Mặc dù sau khi kết thúc huấn luyện anh ta sẽ hòa mình với các binh lính, cười đùa tức giận mắng mỏ có hết, nhưng trên sân huấn luyện từ trước đến giờ anh ta đã bị gắn mác “An ma đầu”, mà bây giờ nữ binh lớp 6 này lại dám phản bác như trần thuật lại với anh ta như thế, đúng là can đảm đáng khen!