Chương 456BỚI LÔNG TÌM VẾT - CÔ LÀ MIẾNG NGỌC THÔ (6) Bên cạnh Nhiếp Nhiên là Lý Kiêu, cô không nói gì giống như là bị dừng hình, cho dù súng bắn nước càn quét thế nào, trừ thỉnh thoảng hơi lắc lư bả vai ra thì không hề ngã xuống.
Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện môi cô đã tím đen vì lạnh, lúc nắm tay Nhiếp Nhiên dùng lực rất lớn.
Hóa ra cũng chỉ là đang khoe sức mà thôi.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, lại đặt sự chú ý lên súng bắn nước.
“Tất cả lên tinh thần cho tôi!”
“Không được ngã xuống!”
“Đứng lên!”
Ở bên hố bùn, đi kèm với tiếng súng bắn nước cao áp là tiếng nói vang dội của Quý Chính Hổ.
Sau khoảng hai tiếng, cuối cùng súng bắn nước cũng được đóng lại.
Chỉ có điều, người đứng ở trong hố bùn đều biến thành tượng đất hết.
“Nghỉ ngơi mười phút, đợi lát nữa lại tiếp tục!”
Đám lính đang định bò ra ngoài hố bùn lập tức bị Quý Chính Hổ đạp cho quay lại.
Đám người kia sợ không dám lên, chỉ có thể ngồi tạm nghỉ trong nước bùn lạnh như băng.
Quý Chính Hổ thấy dáng vẻ ỉu xìu của bọn họ thì cảm thấy bọn họ rất yếu ớt, dứt khoát đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Thấy sĩ quan huấn luyện đi rồi, cuối cùng đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mùa đông còn phải dùng nước bùn chịu lạnh, rốt cuộc tên khốn kiếp nào nghĩ ra thế, biến thái!” Hà Giai Ngọc lau bùn trên mặt, mắng.
“Chịu đựng thứ người bình thường không thể chịu đựng mới là quân nhân.” Lý Kiêu lạnh lùng nói với cô ta.
“Chị Kiêu nói có lý!” Hà Giai Ngọc mang tâm lý của người hâm mộ nghe thấy Lý Kiêu tiếp lời mình đã vui đến nỗi không biết trời Nam đất Bắc nữa rồi, liên tục gật đầu.
“Hu hu hu... bây giờ chắc chắn tôi xấu chết! Tôi không thích làm quân nhân chút nào, khổ sở quá rồi!” Trong đám người có người nhỏ giọng khóc thút thít lẩm bẩm một tiếng.
Người bên cạnh vội vàng kéo áo cô gái kia nói: “Đừng nói linh tinh, bị sĩ quan huấn luyện nghe thấy chắc chắn cậu sẽ phải chịu khổ!”
Cô gái kia bĩu môi, uất ức nói: “Tôi nói cũng không được à, ở đây có còn nhân quyền không hả!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Mọi người đều im lặng không lên tiếng. Trong lớp 6 trừ ba người Nghiêm Hoài Vũ là người cũ ra, những người khác đều là tân binh mới vào được hơn một tháng, là chiêu mộ từ nhiều nơi nhưng lại thất bại ở kỳ kiểm tra cuối cùng, bất đắc dĩ mới bị xếp vào lớp 6.
Bọn họ không có cách nào tưởng tượng, lớp 6 mà huấn luyện đã tàn khốc như vậy thì lớp 1 sẽ như thế nào?
Nhiếp Nhiên dựa trên hố bùn lặng lẽ cởi quần áo ra vắt.
Hà Giai Ngọc tưởng là cô nổi bệnh sạch sẽ, tốt bụng nói: “Nhiếp Nhiên, cậu đừng vắt nữa, không nghe thấy lát nữa lại tiếp tục sao? Cậu làm như vậy chỉ phí công, lãng phí sức lực mà thôi.”
Thật ra con người Hà Giai Ngọc không xấu, chỉ là thích đánh nhau, cũng không có ý đối địch với Nhiếp Nhiên. Nhiếp Nhiên là người mới cùng phòng ngủ, cô ta cảm thấy vẫn muốn nhắc nhở cô.
“Đúng vậy, đừng lãng phí sức nữa.” Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh cũng nói.
Anh ta đã miễn dịch với súng cao áp này, bị phun cũng không phải một hai lần cho nên lúc này đang tựa vào hố bùn nhìn rất khoan thai thoải mái.
Chỉ có điều Nhiếp Nhiên không nghe bọn họ, vẫn cúi đầu vắt khô hết quần áo của mình.