Chương 461KHÔNG PHỤC - CHỐNG ĐỐI (2) Trời rét đậm, gió bắc thổi ào ào, gió ở dưới chân núi lại càng lớn hơn, đường trên núi ban ngày vừa có tuyết rơi ướt nhẹp, người của lớp khác ngã liên tiếp mấy cái, càng không cần nhắc tới đám người yếu ớt của lớp 6 nữa.
Chỉ nghe thấy tiếng nữ hét lên “Á” “Ối” thảm thiết không ngớt.
Nhiếp Nhiên thấy mình thật đen đủi. Ngày đầu tiên huấn luyện đã gặp phải An Viễn Đạo tới giảng dạy, ban ngày là 10km, tối đến lại chạy vòng quanh núi, còn để cho người khác ngủ không vậy!
“Nhiếp Nhiên, đường núi này hơi khó đi, cậu đi theo sau tôi, tôi dẫn cậu.” Cổ Lâm chạy chầm chậm bên cạnh cô, nhiệt tình nói.
Giọng điệu Nhiếp Nhiên vẫn như ngày thường, “Cảm ơn lớp trưởng.”
Dưới màn đêm dày đặc, Cổ Lâm không hề nhìn thấy được sự xa cách và lạnh lùng trong đáy mắt cô mà còn vui vẻ chạy chầm chậm bên cạnh cô, cẩn thận chỉ vào những vũng nước trên mặt đất để nhắc nhở.
Càng vào trong núi, cái lạnh thấu xương càng len lỏi vào trong quần áo.
Nhiếp Nhiên nhìn xuống dưới núi xác định khoảng cách, mới được nửa đường. Với tốc độ này, bọn họ chạy xong năm vòng có lẽ phải tới tận sáng mất.
Mà lúc này, Cổ Lâm lại cứ ở bên cô nói phải cẩn thận, thậm chí không để cô tăng tốc, nói thà chậm một chút cũng đừng để bị ngã. Đối với việc Cổ Lâm bảo vệ mình như trẻ con, Nhiếp Nhiên hơi chau mày lại.
“Lớp trưởng, cậu đừng lo lắng cho tôi nữa, đừng có vì tôi mà khiến mình không cẩn thận vấp ngã, trong lòng tôi sẽ không yên.” Cô vỗ vai Cổ Lâm như một chiến hữu tốt.
Cổ Lâm vào quân ngũ mới hơn một tháng, đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời này khiến cô rất cảm động.
“Không đâu, không đâu, tôi sẽ rất cẩn thận!” Mắt Cổ Lâm nhìn Nhiếp Nhiên sáng long lanh.
Nụ cười của Nhiếp Nhiên càng trở nên thân thiện, “Vậy thì tốt, chúng ta cùng nỗ lực cố gắng.”
“Ừm ừm!” Lúc này, trong lòng Cổ Lâm tràn ngập sự cảm động vì được quan tâm, ước gì có thể khóc được một trận. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Nhưng chỉ một giây sau, cô đột nhiên hét lên “á” một tiếng, một chân thụt vào trong tuyết, ngã nhào xuống đất.
“Lớp trưởng, cậu không sao chứ?” Nhiếp Nhiên lo lắng hỏi.
“Không… không sao…” Cổ Lâm bò dậy, cẳng chân vì vấp vào hòn đá nhỏ trong đống tuyết nên hơi đau nhưng không phải chuyện gì to tát. Nhìn đám binh sĩ đằng sau lần lượt chạy lướt qua người mình, Cổ Lâm vội vàng vỗ Nhiếp Nhiên đang kiểm tra cẳng chân cho mình, “Cậu mau đi đi, cậu như vậy sẽ bị tôi liên lụy đó!”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tôi không sao, chỉ vấp một chút thôi mà, sẽ khỏi nhanh thôi, cậu mau đi đi!” Cổ Lâm xoa cẳng chân mình.
“Chuyện này…”
Cổ Lâm nhìn dáng vẻ do dự của cô, trong lòng vô cùng cảm động, càng thúc giục, “Cậu mau đi đi, nhanh lên! Tôi không sao thật mà!”
Nhiếp Nhiên nhìn về phía đội ngũ trước mặt, cuối cùng nhìn có vẻ như nghiến răng nhịn đau gật đầu: “Vậy được rồi, cậu phải nhanh chóng theo kịp đó!”
“Ừm, yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng đuổi theo!”
“Cố lên!”
Nhiếp Nhiên nói xong, quay người chạy về phía trước.
Trong màn đêm tối đen như mực, khóe miệng cô cong lên một cách khác thường.
Coi như đã giải quyết xong!
Thật ra ban nãy cô đã sớm nhìn ra cái hố tuyết kia.