Chương 476ĐỨNG ĐẾN CHẾT MỚI THÔI - CÔ LÀ NGƯỜI CÓ TÍNH CHỐNG ĐỐI (8) Giọng Nhiếp Nhiên hơi thều thào, “Trừ phi anh nói cho ông ta biết, nếu ông ta không biết thì sẽ không tức giận.”
Uông Tư Minh thấy môi cô vì bị khô mà nứt ra vệt máu, vừa nói chuyện, máu sẽ rịn ra, làm cả môi cô đỏ tươi đến quỷ dị. Anh ta không nhịn được mà ngồi xổm xuống, dùng tay nắm lấy một nắm tuyết. Đợi khi tuyết tan chảy ra, anh ta đưa tay lên định dùng nước tuyết xoa lên đôi môi khô nứt nẻ của cô.
Nhiếp Nhiên vô thức muốn nghiêng đầu tránh, cô không thích có người tới gần mình, nhưng cô không có sức lực, cuối cùng cô dứt khoát mím môi cự tuyệt.
Uông Tư Minh thả tay xuống, “Đây không giống như chuyện cô hay làm. Cô làm như vậy nhất định là có lí do, đúng không?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, vậy mà anh ta lại có thể nhìn ra ý đồ thật của cô, chẳng trách lại được An Viễn Đạo ưa thích như thế. Người này vừa có thể lực mạnh mẽ lại có năng lực phân tích chính xác, đúng là rất xuất sắc.
Nhưng cô cũng không muốn trả lời Uông Tư Minh về vấn đề này.
Nhiếp Nhiên dứt khoát nhắm mắt lại, để cho mình giữ được một ít thể lực, cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa.
Uông Tư Minh không nói thêm gì nữa, chỉ có thể bỏ đi.
Một đêm bình tĩnh trôi qua.
Đến thời gian thể dục buổi sáng, lúc những người khác trong quân đội nhìn thấy Nhiếp Nhiên vẫn còn kiên trì đứng ở đó thì đều xì xào bàn tán, thậm chí họ còn vụng trộm cá cược xem khi nào cô sẽ ngã xuống.
“Đã là ngày thứ tám.” Vào buổi chiều, chẳng mấy khi được một ngày nắng như thế này, quét đi nhiều ngày khói mù, Trần Quân nhìn Nhiếp Nhiên sắp thành một cột mốc ở trong thao trường mà không khỏi nhắc nhở An Viễn Đạo vừa mới bước chân vào văn phòng.
Hiện giờ đối với An Viễn Đạo, mỗi một ngày trôi qua đều có cảm giác như hơn một năm vậy. Anh ta không nhịn được mà ca thán, “Anh có thể đừng nhắc nhở tôi như vậy nữa không!”
“Tôi cũng không muốn nhắc nhở anh đâu, nhưng tiểu đoàn trưởng vừa gọi điện tới bảo anh qua đó đấy.”
An Viễn Đạo lập tức nhảy dựng lên, “Tiểu đoàn trưởng?”
“Ừ, hình như là vì chuyện của nữ binh này, anh tự giải quyết cho tốt đi.” Trần Quân chẳng hề có lòng đồng tình mà còn thích bỏ đá xuống giếng.
Mặc dù An Viễn Đạo đã biết rằng sớm muộn gì tiểu đoàn trưởng cũng sẽ biết, nhưng… sao nhanh như vậy chứ?
Anh ta nhức đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn về hướng Nhiếp Nhiên vẫn còn đang đứng, trong lòng vô cùng bực bội, “Biết rồi biết rối, phiền chết đi được!”
An Viễn Đạo hít một hơi thật sâu, rồi đi thẳng với cửa phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng.
Cộc cộc cộc… Anh ta gõ vài cái lên cửa.
“Báo cáo!” An Viễn Đạo đứng ở cửa ra vào, lớn giọng hô lên một vang dội.
Lý Tông Dũng ngẩng đầu nhìn anh ta, rồi gật đầu bảo: “Vào đi.”
Mới vừa bước chân vào trong, An Viễn Đạo đã nhìn thấy Quý Chính Hổ cũng đang đứng ở đó, anh ta lập tức hiểu ngay.
“Không phải tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm về cô ta à? Sao anh còn đi nói với tiểu đoàn trưởng?” An Viễn Đạo hạ thấp giọng chất vấn Quý Chính Hổ.
“Còn cần cậu ta nói nữa à? Hiện giờ toàn quân đội đều biết chuyện này!”
Lý Tông Dũng uy nghiêm quát lớn, để An Viễn Đạo phải cúi đầu, lí nhí đáp lại, “Tiểu đoàn trưởng, cái này thật sự không thể trách tôi được, là nữ binh này không chịu phục tùng huấn luyện, cho nên tôi mới bắt cô ta đứng ở đó để tự kiểm điểm.” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Thế cô ta tự kiểm điểm xong chưa?”
An Viễn Đạo lắc đầu, “Không ạ, cô ta vẫn không chịu nhận mình đã sai.”
Không biết tại sao lại có thể có một con bé bướng bỉnh như thế, giống hệt hòn đá trong nhà xí vậy, vừa thối vừa cứng!
Lý Tông Dũng để hai tay ở trước ngực, lưng dựa vào ghế, “Bảy ngày rồi mà còn không chịu nhận sai? Vậy tức là có nỗi oan khuất tày trời rồi?”
“Tiểu đoàn trưởng, tôi mới là người có oan khuất tày trời đây! Cái con bé cứng đầu đó bướng như lừa ấy, dám chống đối tôi ở ngay trước mặt 149 binh lính, còn ngang nhiên kêu gào không chịu huấn luyện. Sau đó, tôi mới phạt cô ta đứng ở chỗ đó để tự kiểm điểm.” An Viễn Đạo giải thích với vẻ rất bất đắc dĩ.