Chương 489TIỂU NHIÊN TỬ NGƯỢC NHỊ THIẾU (2) Đừng đi, đừng đi mà! Xô cửa vào đi!
Cô giãy giụa mạnh, cổ họng phát ra âm thanh, nhưng trong thao trường lớn như vậy chẳng có tác dụng gì.
Nhiếp Nhiên cảm thấy xong rồi, lần này mình chết chắc rồi!
Chỉ với sự cuồng nhiệt trong đáy mắt Hoắc Hoành hiện giờ, anh ta không nuốt luôn mình vào bụng chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!
Đang lúc cô đang nghĩ xem dùng biện pháp gì để thoát thân thì bỗng nghe thấy bên ngoài cửa lại có âm thanh vang lên.
“Đi cái gì mà đi, chiều nay khảo hạch huấn luyện mà không đạt tiêu chuẩn là bị phạt thảm luôn đấy!” Giọng nói táo bạo của người kia vang lên lần nữa, nghe giống như một anh lính lâu năm kì cựu.
“Vậy làm sao bây giờ?” Các lính mới khác đều buồn rầu hỏi.
“Còn làm thế nào nữa, tìm công cụ tới sửa khóa đi!” Tên lính cũ nói với vẻ không kiên nhẫn, chắc là chưa từng nhìn thấy một tên lính nào ngốc đến mức này.
Hiển nhiên đám lính mới kia không muốn làm nên âm lượng nâng cao lên, “Tại sao chúng ta lại phải sửa chứ?”
“Nói nhảm, khoảng thời gian giữa trưa này chỉ có chúng ta tới đây, không sửa cho xong đi, đến lúc đó sĩ quan huấn luyện lại tưởng là chúng ta làm hỏng khóa đấy.”
“Giữa trưa định đi tập luyện thêm một chút, dè đâu lại biến thành thợ sửa khóa, thật là...” “Nhanh lên, lề mà lề mề cái rắm ấy, y hệt con gái!”
Lần này, ba tiếng bước chân cuối cùng cũng đi xa.
Nhiếp Nhiên thừa dịp Hoắc Hoành đang ngẩn người mà vội nghiêng đầu tránh đi, hai đôi môi tách nhau ra.
“Một lát nữa bọn họ còn quay trở lại đấy.” Nhiếp Nhiên dùng ánh mắt như xem kịch vui mà nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.
Hoắc Hoành im lặng một lúc, nhưng tay anh lại siết chặt hơn mấy phần. Mặc dù sự cuồng nhiệt ở đáy mắt đã dần dần nhạt đi, thay vào đó là cảm giác ôn hòa như trước đây, nhưng nụ cười xấu xa kia lại không hề giảm một chút nào.
Anh bỗng ôm cứng lấy eo Nhiếp Nhiên, thì thầm, “Vậy chúng ta tăng tốc độ lên là được rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh cúi người lại gần, dáng vẻ như muốn giải quyết mình ngay tại chỗ, cô nghĩ phải cố gắng tránh thoát, nhưng tay chân cơ thể bị giam cầm không nhúc nhích được. Thế là cô bèn lấy tư thế cá chết lưới rách, đập mạnh đầu vào cằm của Hoắc Hoành.
“Ui!” Tiếng xương cốt va chạm mạnh vang lên. Lúc này Hoắc Hoành không chịu nổi nữa, lực kiềm chế trên tay cũng lập tức nới lỏng ra mấy phần. Nhiếp Nhiên vội đẩy anh ra rồi sửa sang lại quần áo rồi chạy ra cửa. w●ebtruy●enonlin●e●com Nếu đã không thể đánh lại tên khốn không biết xấu hổ này thì phải mau chạy cho sớm, còn đứng ở chỗ này nữa là chắc chắn sẽ bị ăn sạch đấy?
Cô ôm lấy cái đầu hơi choáng váng của mình, chạy nhanh như chớp ra cửa phòng huấn luyện.
Hoắc Hoành suýt trật khớp hàm dưới. Lúc anh đang ôm cằm thì khóe mắt lại bắt được bóng dáng cô muốn rời khỏi đó, anh lập tức không để ý đến hàm dưới đau đớn, nhanh chân đuổi theo, dùng một tay lại lôi cô trở về.
Cô gái nhỏ này thật sự điên rồi, lần nào cũng ra tay nặng với anh, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng.
Cô nàng này ngay cả mạng cũng dám lấy ra đùa mấy lần, huống chi chỉ là để cô dùng đầu đập hàm, có khi cho dù là tấm sắt, cô ấy cũng đều sẽ đi thử ấy.
Nhìn Nhiếp Nhiên ở trong ngực đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình chằm chằm, Hoắc Hoành thật sự là vừa yêu vừa hận, “Cô gái nhỏ biết giày vò này, sớm muộn gì tôi cũng ăn được em!”
Xét thấy sau năm lần bảy lượt bị bên ngoài quấy rầy, lại thêm vụ va chạm mạnh lần này, hiện tại anh chỉ cảm thấy đau thôi, dù có dục vọng thì cũng hoàn toàn bị đau đớn thay thế rồi.