Chương 498CON BÉ LÀ MỘT CON NGỰA MẠNH MẼ CHƯA ĐƯỢC THUẦN HÓA (2) “Cháu tin tưởng cô ấy có thể làm được.”
Lần này thần sắc Lý Tông Dũng trở nên nghiêm túc, ông lắc đầu từ chối luôn, “Không được! Con bé mới tiến vào đội dự bị được mấy ngày mà đã muốn luyện súng thật đạn thật làm sao được? Nếu cháu muốn để chú cho đám lính cũ làm như vậy, chú còn có thể đồng ý, nhưng con bé thì không được, chú không yên lòng!”
“Cô ấy không phải chưa từng đi làm nhiệm vụ, chẳng phải hai lần làm nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc sao ạ?” Hoắc Hoành nhìn thái độ từ chối không hề khoan nhượng của Lý Tông Dũng mà lông mày khẽ nhíu lại.
Vẻ mặt của Lý Tông Dũng càng nghiêm trọng hơn, “Có phải cháu bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc không? Hai lần làm nhiệm vụ của con bé là nhiệm vụ nằm vùng, không giống với nhiệm vụ súng thật đạn thật lần này. Có rất nhiều bài huấn luyện quân đội chuyên nghiệp và ngôn ngữ ngầm con bé đều chưa từng tham dự, cháu có chắc rằng đến lúc đó ở trên hải đảo, người khác dùng ký hiệu tay, con bé nhìn có thể hiểu?”
Hoắc Hoành sững ra.
Hiển nhiên là anh không hề nghĩ tới điều này.
Bởi vì từ lúc bắt đầu cho tới giờ, anh luôn cảm thấy cô nàng Nhiếp Nhiên kia giống như một cái hộp bảo bối vậy, sẽ luôn làm anh ngạc nhiên trong giây tiếp theo.
Cô biết dùng dao, biết nổ súng, tính kế người khác càng chưa bao giờ biết nương tay.
Cho nên anh không bao giờ nghĩ rằng cô nàng này sẽ có thứ không hiểu.
Nhưng giờ nghe thầy nói thế, anh mới phát giác ra có phải mình đã hơi quá vội vàng hấp tấp rồi không.
Anh đã từng xem qua thành tích của cô khi còn ở đại đội tân binh. Trong ba tháng đó, ngoại trừ thi viết còn miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thì những cái khác chẳng hề dính dáng gì đến chữ đạt tiêu chuẩn cả.
Nhưng điều kỳ quái là, ở tháng cuối cùng thi kiểm tra thể năng, đột nhiên thực lực của cô lại tăng mạnh, sự bộc phát mạnh mẽ này khiến ngay cả anh cũng phải tặc lưỡi hít hà.
Lý Tông Dũng tiếp tục nói:
“Điều quan trọng hơn là cô nhóc này có trái tim hoang dã khó thuần. Lần trước nghe cháu nói lúc con bé đi trộm tài liệu công ty của Lưu Chấn cũng làm theo cách khác người. Nếu không phải lúc đó cháu ở ngoài cửa giúp nó thì chú nghĩ chắc chắn nó đã không làm được thuận lợi như vậy. Với cái tính khí của con nhóc này mà muốn nó hợp tác với người khác, cháu nghĩ là nó sẽ tình nguyện chứ? Cháu phải biết rằng hai lần làm nhiệm vụ kia, con bé đều hành động một mình, nhưng bây giờ là hợp tác đoàn đội, có sự khác biệt rất lớn đấy.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nụ cười trên môi Hoắc Hoành dần đần biến mất, “Ý của chú là, rất có khả năng cô ấy vẫn sẽ một mình một ngựa đi hoàn thành nhiệm vụ lần này?”
Lý Tông Dũng nhíu mày, lắc đầu, đáy mắt ông tràn đầy sự nặng nề, “Không! Chú sợ, đến lúc đó nó sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà hi sinh hết tất cả các chiến hữu.”
“Không thể nào có chuyện này!”
Hoắc Hoành vô thức phản bác.
Hi sinh chiến hữu?
Sao có thể thế được!
Cho dù cô nàng kia có hung ác thì hẳn là sẽ không ra tay với những chiến hữu cùng mặt trận với mình chứ?
Lý Tông Dũng trầm mặt, giúp Hoắc Hoành phân tích, “Cháu nhìn sự kiện phạt đứng lần này đi, mặc dù mục đích của con bé là muốn làm lớn chuyện lên, nhưng những lời nó nói lúc ấy chú cảm thấy không hoàn toàn là giả. Đứng chín ngày liền, như thế đã vượt qua cực hạn của thể lực. Một người đến ngay cả mạng của mình mà còn có thể đem ra đọ sức thì sao có thể quan tâm đến mạng sống của người khác chứ? Chưa chắc con bé đã để hai chữ ‘chiến hữu’ này vào trong lòng đâu.”
Những lời này khiến trong lòng Hoắc Hoành nặng nề hơn mấy phần.
Hoàn toàn chính xác, chuyện Nhiếp Nhiên lấy mạng ra đọ sức không phải chỉ một, hai lần. Đầu tiên là ở trong nhà vệ sinh, vì đạt được sự tín nhiệm của Vệ Vi mà cô ấy tự nguyện làm con tin, suýt chút nữa đã bị cắt đứt động mạch chủ. Tiếp đến là khi bị Hoắc Mân bắt cóc, cùng việc bây giờ không ăn uống, không ngủ đứng chịu phạt chín ngày liền. Mỗi một lần đều làm người ta kinh ngạc mãi không thôi.