Chương 602ĐÚNG RỒI ĐẤY, TÔI KHÔNG MUỐN CỨU CÔ (4) “Này!” Nhiếp Nhiên hô lên với người ở bên trong hố, “Có biết trò xếp gỗ không? Một người ngồi xổm xuống, những người khác giẫm lên bả vai của người đó để bò lên.” Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời âm u, ở hải đảo thời tiết thường thay đổi trong nháy mắt, phải tiết kiệm thời gian đi đường mới được.
“Nhanh lên, đừng lề mà lề mề nữa! Giờ chỉ có thể dựa vào chính các cô thôi, không thì cứ đợi ở bên trong chờ đội cứu hộ đến đi.” Cô lại thúc giục.
“Nào, tôi khá nặng, để tôi đứng phía dưới, các cậu giẫm lên tôi rồi đi lên!” Một nữ binh bên trong hố vỗ lên bả vai mình rồi ngồi xổm xuống đất.
“Vậy tôi nhẹ nhất, tôi lên trước!” Một nữ binh khác không hề do dự giẫm lên bả vai của người kia, hai tay nắm lấy tảng đá lồi ra ở vách hố, muốn giảm bớt sức nặng cho nữ binh bên dưới.
Nữ binh phía dưới cắn răng đứng lên một chút, mấy nam binh trông thấy nữ binh kia cách mặt đất càng ngày càng gần thì có mấy người lập tức đưa tay ra, “Nhanh, dùng sức đi!”
Mấy nam binh phía trên hơi dùng sức, nhanh chóng kéo được nữ binh ra khỏi miệng hố.
Người bên dưới thấy một người đã đi lên được thì vui mừng, một người khác cũng vội vàng đạp lên lưng cô bạn kia, cố gắng trèo lên trên.
Một loáng sau, cô gái này cũng dùng cả tay cả chân bò ra ngoài.
“Nào nào, tôi cũng phải lên, để tôi đi lên!” Kiều Vũ Kiều vội vàng giẫm loạn xạ lên trên vai của nữ binh kia.
Nhưng cô nữ binh kia liên tiếp bị hai người đạp lên vai, lại thêm Kiều Vũ Kiều dùng sức không thỏa đáng, đau đến mức ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi.
Kiều Vũ Kiều đứng ở phía trên, cảm thấy người dưới chân lảo đảo không ngừng lắc lư, sợ quá bèn nói: “Này, cô đừng có lắc chứ!”
“Cô… cô bắt lấy tảng đá phía trên, đừng… đừng lắc.” Nữ binh ở phía dưới cắn chặt răng cố gắng kiên trì. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Hòn đá kia nhọn quá, tôi sợ đau… A!!!” Còn chưa nói xong, Kiều Vũ Kiều đã cảm thấy người dưới chân lảo đảo, ngay sau đó họ không nắm giữ được cân bằng nên cả hai người cùng đồng thời ngã xuống.
Kiều Vũ Kiều bị quăng xuống, suýt chút nữa thì xương cốt rã rời.
“Ôi trời ơi!” Cô ta xoa cánh tay đau, tức giận nói: “Này, Diệp Tuệ Văn! Cô có làm được hay không thế! Sắp làm tôi ngã chết rồi đấy!”
“Rõ ràng là cô ở phía trên cứ lắc la lắc lư, tôi mới lảo đảo bị ngã sấp xuống đấy.” Cô nữ binh tên Diệp Tuệ Văn kia bò dậy, xoa bóp bả vai đau nhức của mình.
“Rõ ràng là chính cô có vấn đề! Nếu không phải cô cứ lung lay thì sao tôi lại ngã sấp xuống được!”
“Rồi rồi rồi, là tôi có vấn đề được chưa, mau lên!” Đang ở trong hố nên Diệp Tuệ Văn cũng lười so đo với cô ta, lại ngồi xổm xuống, ra hiệu cho cô ta giẫm lên.
“Không muốn, cô quẳng tôi bị thương, tôi không muốn đạp lên cô.” Kiều Vũ Kiều tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
“Con mẹ nó chứ, cô có biết phân biệt thời điểm không vậy, lúc nào rồi mà còn nổi tính tiểu thư!” Hà Giai Ngọc đứng ngoài hố nghe được, tức muốn nổi điên.