Chương 604XẢY RA CHUYỆN (1) Kiều Vũ Kiều thấy mọi người định đi thật, trong nháy mắt cuống cả lên, hô to: “Không không không, các người đừng đi, đừng đi! Đừng bỏ tôi lại!”
Lúc này Nhiếp Nhiên còn đặc biệt tốt tính mà tìm biện pháp thay cô ta, “Nếu cô cảm thấy ở cùng với rắn không tốt lắm thì có thể dùng đạn tín hiệu, chắc chỉ mười phút sau là bọn họ đến ngay và giải cứu cô ra ngoài.”
“Nhiếp Nhiên, cô lấy việc công trả thù riêng! Cô cố ý không muốn cứu tôi!” Kiều Vũ Kiều thấy Nhiếp Nhiên đứng ở miệng hố nhìn từ trên cao xuống thì nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô.
Nhiếp Nhiên quỳ một gối ở ngoài miệng hố, nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng đấy, tôi không muốn cứu cô đấy, bài khảo hạch có quy định là tôi nhất thiết phải cứu cô không?”
“Cô!” Kiều Vũ Kiều bực tức giậm chân, nhưng cô ta lại chẳng có cách nào.
Cả kể bây giờ cô ta có thể đi ra ngoài thì cũng không đánh lại được Nhiếp Nhiên, không khéo còn bị Nhiếp Nhiên đánh chết ấy chứ.
Hà Giai Ngọc đã đi được một đoạn rồi quay trở lại, cố ý nói để chọc giận cô ta: “Đúng như vậy đấy, cô tự ngồi trong đó một mình đi nhé!”
Nói xong Hà Giai Ngọc chưa hết giận, còn đá bụi đất vào trong hố.
“A! Cô làm cái gì vậy! Cô bị thần kinh à!” Kiều Vũ Kiều vội lau đất cát trên mặt mình đi, bùn đất nhão nhoét kia vừa bẩn vừa dinh dính, thật là buồn nôn!
Hả giận rồi, Nhiếp Nhiên cùng Hà Giai Ngọc quay người đi về phía đội ngũ, nhưng mới đi được hai bước đã bị Lý Kiêu cản lại.
“Để cô ta một mình ở đây sẽ xảy ra vấn đề đấy.”
Nhiếp Nhiên trào phúng hỏi lại: “Thế chẳng lẽ cậu không sợ cô ta hại tất cả mọi người trong đội ngũ à?”
Chuyện vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy hết. Cô ta tùy hứng, tính tình đỏng đảnh, tiểu thư, không hòa hợp với người khác, loại người này ở trong đội ngũ chỉ làm liên lụy đến tất cả mọi người.
“Nhưng chúng ta là một tập thể.” Lý Kiêu quay đầu lại nhìn miệng hố. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Sao cô lại không biết sự tồn tại của Kiều Vũ Kiều sẽ làm tiến độ của cả lớp bị chậm lại chứ? Nhưng không nhìn thấy không biết thì không sao, giờ rõ ràng là nhìn thấy mà còn muốn bỏ lại Kiều Vũ Kiều ở nơi hoang dã này, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Huống chi, chuyện vứt bỏ đồng đội, cô… không làm được.
Lần này Hà Giai Ngọc không vui, “Này, vừa rồi lúc chị Nhiên bị lạc trong sương mù, chị nói khác cơ mà!”
“Cái đó không giống nhau.”
Nhiếp Nhiên có kinh nhiệm sinh tồn nơi dã ngoại, còn người bên trong hố không có năng lực ở ngoài dã ngoại, sẽ rất dễ mất mạng đấy.
“Tùy cậu, dù sao tôi cũng không đi cùng các cậu, chỉ cần cậu không sợ bị cô ta làm liên lụy lần nữa là được, cậu mau kéo cô ta lên đi.” Từ trong đám dây thừng bằng thắt lưng, Nhiếp Nhiên cởi ra một dây sau đó đeo lại ở eo mình, cô đeo túi xách lên, định quay người rời đi.
Lòng Lý Kiêu chùng xuống, cô vội bắt lấy tay Nhiếp Nhiên, “Đừng!”
Nhiếp Nhiên chưa từng thấy Lý Kiêu có phản ứng như vậy bao giờ, tầm mắt của cô chậm rãi chuyển từ mặt của Lý Kiêu đến bàn tay đang nắm mình.
Lý Kiêu phát hiện mình vừa có hành động phản ứng hơi thái quá thì mới rút tay về.
“Chúng tôi cần cậu.” Khuôn mặt lạnh lùng mang theo sự thành khẩn.
Vừa rồi khi cô được Nhiếp Nhiên cứu từ trong sương mù ra, định vị lại phương hướng một lần nữa mới phát hiện mình đã nhầm hết phương hướng Đông Tây Nam Bắc.